Mười sư tỷ cắn răng trả lời.
Khuôn mặt già nua của Phong Vu Vũ lạnh xuống: “Diệp Thanh Lam, cho dù bà có thiêu đốt tuổi thọ, có được ba đầu long mạch thì sao chứ?”
Mùi máu tanh dâng trào, không chút do dự nhào tới như một con mãnh thú hồng hoang lao tới!
“Vần chẳng phải là đối thủ của lão phu, đế tôi đưa bà lên đường!”
Nện một quyền xuống!
Một kích toàn lực!
Sắc mặt Diệp Thanh Lam ngưng trọng, ánh mắt trầm xuống, như đã quyết định điều gì đó.
Năm ngón tay bà nắm lại, đáp lại một quyền!
“Haha? Không biết tự lượng sức mình! Chết đi cho lão phu!”
Mặt mũi Phong Vu Vũ trở nên dữ tợn.
Ông ta đã đoán được cảnh cánh tay Diệp Thanh Lam nổ tung, vô cùng thê thảm!
Một giây sau.
Cảnh tượng khiến người ta chấn động xuất hiện!
Trong nháy mắt nắm đấm của hai người tiếp xúc.
Ầm!
Một tiếng nổ rung chuyển đất trời vang lên, thân thể Phong Vu Vũ như làm từ giấy dán, nổ tung ngay tại chỗ!
Ông ta hóa thành một bãi sương máu, hoàn toàn biến mất!
“Hít hà!”
Tiếng hít ngược khí lạnh liên tục vang lên.
Người nhà họ Phong kêu rên: “Lão tổ! Không!”
“Chuyện gì xảy ra vậy?
Mọi người xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối.
“Phong Vu Vũ chết rồi?”
Sắc mặt đám người Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên, phu nhân Hợp Hoan biến đổi!
Thẩm Thiên Quân cũng nhìn Diệp Thanh Lam thật sâu!
Sắc mặt Vạn Huyết Kiếm Chủ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm sau lưng Diệp Thanh Lam: “Bà ta dẫn nổ một đầu long mạch!”
“Cái gì?”
Mọi người sững sờ.
Một kích giết chết Phong Vu Vũ của Diệp Thanh Lam quá mức chấn động.
Bọn họ không ai đế ý đến điếm này!
Nhìn kỹ lại!
Quả nhiên.
Ba đầu long mạch sau lưng Diệp Thanh Lam giờ chỉ còn lại có hai!
Trong hoàn cảnh lặng ngắt như tờ, giọng nói của Diệp Thanh Lam vang lên: “Còn có ai muốn ra tay không? Long mạch trên người tôi không nhiều!”
“Nhưng vẫn còn hai long mạch, ít nhất có thể liều mạng với hai người cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong!”
Ánh mắt bà đảo qua đám người Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên, phu nhân Hợp Hoan, Thẩm Thiên Quân!
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Đám Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẩu Bạch Liên, phu nhân Hợp Hoan có điều kiêng kỵ.
Đều tiếc mạng sống nên không dám ra tay!
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Diệp Thanh Lam, bà đang uy hiếp tôi sao?”
Hai mắt Diệp Thanh Lam đỏ bừng, tràn ngập tơ máu: “Thấm Thiên Quân, nhà họ Diệp với cậu không oán không thù!”
“Nếu như cậu không có ý định với con trai của tôi, tôi cũng sẽ không đối địch với cậu!”
Thẩm Thiên Quân cười đầy nghiền ngẫm: “Tôi nghĩ bà đang hiểu lầm rồi, tôi không có bất kỳ hứng thú gì với con trai của bà”.
Diệp Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm.
Giọng nói của Thẩm Thiên Quân tiếp tục truyền đến: “Tôi chỉ muốn long mạch trong cơ thể con trai bà mà thôi!”
“Bà cố gắng nói chuyện với con trai của mình, bảo cậu ta quỳ gối trước mặt tôi, hai tay dâng lên long mạch!”
“Tôi sẽ cân nhắc tha cho cậu ta một mạng, sao hả?”
Tạch!
Diệp Thanh Lam phun ra hai chữ: “Nằm mơ!”
11X11
Chữ “Ồ” trong miệng Thẩm Thiên Quân vừa dứt.
Hắn ta lập tức xuất hiện trước người Diệp Thanh Lam: “Rượu mời không uống, vậy bà đi uống rượu phạt đi!”
Con ngươi Diệp Thanh Lam co rụt lại!
Tốc độ quá nhanh!
Bà chợt phản ứng lại, long mạch ngưng tụ, chuẩn bị liều chết với Thẩm Thiên Quân.
“Muốn giết tôi? Bà đang nghĩ gì thế?”
Mặt mũi Thẩm Thiên Quân tràn ngập nghiền ngầm.
Hắn ta duỗi tay, đè xuống phía Diệp Thanh Lam!
Phụt!
Một sức mạnh cực kỳ khủng bố nghiền ép xuống, Diệp Thanh Lam không có sức lực phản kháng.
Đầu gối bà hung hăng nện xuống sàn gạch, máu me be bét!
Đồng thời, một tay Thẩm Thiên Quân tóm lấy Long Tích của Diệp Thanh Lam, nắm chặt một đầu long mạch!
Ầm!
Máu tươi bắn tung toé!
Hắn ta cứ thế mạnh mẽ rút long mạch ra khỏi cơ thể Diệp Thanh Lam!
“A…”
Diệp Thanh Lam kêu lên thảm thiết, gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên trắng bệch như tờ giây.
Diệp Bắc Minh nhìn thấy cảnh này thì tức sùi bọt mép: “Mẹ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Nhóc, đừng nên phân tâm!”
“Hấp thu long mạch trước đã!”
“Đù! Đù! Đù má!”
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ: “Còn tiếp tục như vậy nữa, mẹ tôi sẽ chết!”
“Tháp nhỏ, tôi không hấp thu nữa, tôi muốn giết thằng chó này!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Nhóc, hiện tại là thời khắc mấu chốt, bản tháp không đồng ý!”
Một sức mạnh ập tới, ngăn cách tất cả cảm giác đối với bên ngoài của Diệp Bắc Minh!
“Chủ mẫu!”
Mười sư tỷ đỏ mắt, đang muốn xông lại.
Diệp Thanh Lam gầm lên: “Không được qua đây, bảo vệ Minh Nhi không bị ảnh hưởng!”
Thân thể mềm mại của mười vị sư tỷ run lên, rồi dừng lại.
Thẩm Thiên Quân thở dài một hơi: “Diệp Thanh Lam, thiên phú của bà chẳng chênh lệch mấy so với tôi!”
“Tại sao phải lấy chồng sinh con chứ? Nếu như bà nỗ lực tu võ, nói không chừng đã sớm vượt qua tôi!”
Diệp Thanh Lam quỳ trên mặt đất, gắt gao cắn răng: “Thẩm Thiên Quân, cậu đừng hòng tổn thương đến con tôi!”
“Hầy, tôi thật sự không muốn”.
Thấm Thiên Quân thở dài: “Vì sao bà nhất định phải ép buộc tôi chứ?”
Hắn ta nở nụ cười xán lạn, một tay khác bắt lấy long mạch thứ hai của Diệp Thanh Lam, thô bạo rút ra!
“Long mạch đã mất hết rồi, bà còn cần Long Tích làm gì?”
“Phế đi thòi”.
Thấm Thiên Quân lắc đầu.
Một chưởng rơi xuống!
Tiếng “răng rắc” giòn giã vang lên.
Long Tích của Diệp Thanh Lam đứt gãy.
Một cơn đau nhức kịch liệt thấu tận tâm can truyền khắp toàn thân bà, toàn bộ thân thể đều co rút lại!
Diệp Thanh Lam biến thành một người tàn phế, thê thảm ngã trên mặt đất.
Đúng lúc này, một tiếng gầm thét đầy thê lương vang vọng toàn bộ Tổng viện Giám sát: “Các người, tất cả các người, ai ai cũng đáng chết!”