Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1757: Vì sao lại coi trọng tôi như thế
“Chí khi nào bảo vệ được cơ thể của các cô ây, có lẽ ngày sau còn có một cơ hội!1′
Diệp Bắc Minh siết chặt nắm đấm: “Băng Phách tiền bối, có biện pháp nào có thể bảo vệ được cơ thể của các sư tỷ tôi không?”
“Có!”
Băng Phách khẳng định gật đầu: “Năm đó tôi đã từng tìm được một long mạch thuộc tính băng ở vùng đất cực bắc!”
“Tôi đã phong ấn long mạch đó lại, sau đó thành lập Băng Cực Cung ở nơi phong ấn!”
“Dùng long tủy ở long mạch này có thể để hai vị sư tỷ của cậu vĩnh viên duy trì thanh xuân!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Cô tốt bụng giúp đỡ tôi như vậy ư?”
Băng Phách không hề giấu giếm, bình tĩnh mở miệng: “Đây chỉ là phần tôi giúp đỡ cậu thôi, cậu cũng cần giúp tôi!”
“Ồ? Cô nói đi?”
Diệp Bắc Minh nhìn Băng Phách một chút.
Băng Phách gọn gàng dứt khoát: “Tôi cần
Long Thai Trì của cậu để ngưng tụ thân xác máu thịt cho tôi!”
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.
Còn không đợi anh mở miệng, Băng Phách lại nói: “Nếu dùng Long Thai Trì ngưng tụ thân xác máu thịt, tôi sẽ có thể sống lại!”
“Đến lúc đó tôi sẽ rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn, từ đây chúng ta đường ai người ấy đi!”
“Thành giao!”
Sau khỉ rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn.
Diệp Bắc Minh lập tức liên hệ tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tiểu tháp, lời Băng Phách nói có thể tin được mấy phần?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không có vấn đề gì”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh chậm rãi mở mắt ra.
Chu Nhược Giai đang dựa sát vào trong lòng anh, một cái tay đang nghịch cần gạt.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh tỉnh lạỉ, khuôn mặt của Chu Nhược Giai đỏ lên.
Vội vàng dừng tay!
“Anh tỉnh rồi à, làm sao lại đột nhiên ngủ
thiếp đi vậy?”
Chu Nhược Giai mỉm cười xấu xa: ”CÓ phải là quá mệt mỏi hay không?”
Diệp Bắc Minh có chút nghiêm túc: ”Nhược Giai, có lẽ anh phải đến Băng Cực Cung một chuyến…”
Anh lập tức kể chuyện của hai vị sư tỷ, còn có trăm vị sư phụ ra.
Sau khỉ giảng giải tỉ mỉ!
Chu Nhược Giai nghe xong lập tức ngồi dậy: “Nghiêm trọng như vậy sao? Em đi chung với anh!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Em hãy ở lại học viện Viễn Cổ, còn phải giúp anh làm một chuyện!”
“Được, chuyện gì anh nói đi!”, Chu Nhược Giai nghe lời gật đầu.
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Chú ý động tĩnh của Dư Thiên Trung và Dư Lãng, thân xác trăm vị sư phụ của anh đang ở trong tay bọn họ!”
“Trước khi anh chưa trở về, không thể hành động thiếu suy nghĩ!”
Nếu muốn luyện đan, nhất định Dư Thiên Trung sẽ phải chuẩn bị!
Chắc hẳn trăm vị sư phụ sẽ tạm thời an
toàn!
“Được rồi ông xã”.
Chu Nhược Giai nghiêm túc gật đầu.
Một tiếng sau.
Hai người tay nắm tay, đi ra từ trong viện.
Khí tức trên người Diệp Bắc Minh đã tới cảnh giới Động Hư!
Lại nhìn Chu Nhược Giai, công lực toàn thân đã hoàn toàn biến mất!
Hai hàng lông mày của thiếu nữ giãn ra, trên người có thêm phong thái của thiếu phụ.
Lê Mộng Ly có chút mất mát: “Bọn họ đã làm chuyện kia đi?”
Đám người Vương Thần Cương đi ra chào đón đầu tiên: “Nhóc con giỏi lắm, dị tượng lôi kiếp tăng cấp vừa rồi là cậu gây ra đúng không?”
“Là tôi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Mấy vị viện trưởng liếc nhìn nhau!
Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn không nhịn được co vào một
chút!
Vương Thần Cương nhắc nhở: “Cậu Diệp, chúng tôi đã tuyên bố với bên ngoài”.
“Đây là một vị lão tổ của học viện Viễn cổ độ kiếp gây ra dị tượng, cậu hiểu ý của chúng tôi chứ?”
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.
Thế mà những người này lại chủ động giấu giếm dị tượng do độ kiếp gây ra thay anh ư?
Hiển nhiên, đây là không muốn anh gặp phiền phức.
Anh lập tức chắp tay: “Cảm ơn ý tốt của các vị tiền bối!”
Kiếm Phá Thiên cười haha: “Từ giờ trở đi, cậu có thể thoải mái sử dụng toàn bộ tài nguyên tu luyện của học viện Viễn cổ!”
“Nếu trên võ đạo có cái gì không hiểu, đêu có thể hỏi chúng tôi!”
“Đúng rồi, tòi tên là Kiếm Phá Thiên, vô địch trong tài nghệ kiếm đạo!”
“Tôi tên là Trương Tuyệt Long, có vấn dề gì về thần hồn dều có thể tìm tôi”, ông lão mặc áo xanh tiến lên một bước.
“Tân Bách Hùng, người đứng số một về
trận pháp ở học viện Viễn cổ!”
Một lão già nhìn có chút ngoan cố ngạo nghễ nói.
“Vương Thần Cương, tổng viện trưởng học viện Viễn Cổ!”
Vương Thần Cương khẽ gật đầu, cuối cùng mới mở miệng.
Sắc mặt mấy ông lão đều đỏ ửng, kích động nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Sâu trong đôi mắt già nua là một vẻ chờ mong!
Cũng không phải là kiểu nhìn thiên tài tuyệt thế, ngược lại càng có cảm giác giống như trưởng bối trong gia tộc nhìn vãn bối vậy!
Diệp Bắc Minh có chút khó hiểu: “Các vị tiền bối, vì sao lại coi trọng tôi như thế?”
“Chẳng lẽ chỉ bởi vì tôi mở ra Thiên Môn ư?”
Vương Thần Cương mỉm cười gật đầu: “Mở ra Thiên Môn là một mặt, còn có cậu là…”
“Thôi, về sau nhóc con sẽ rõ”.
“Đúng rồi, về sau cũng không được nói cậu là người của Hoa tộc”.
“Nhớ lấy, đặc biệt là ở học viện Viễn cổ!
Tất cả những thông tin về cậu trước đây, chúng tôi đều sẽ xóa hết đi cho cậu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK