Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm từ trên đỉnh đầu vọng xuống, mọi người đều ngước đầu nhìn.
Trước mât bọn họ.
Một bóng người giận dữ ngút trời lao nhanh như sao chổi xuống chỗ Thấm Thiên Quân.
Thấm Thiên Quân lập tức quay đầu lại.
Rầm!
Ngực hắn ta đau đớn, bay phắt ra ngoài, trên đường bay hắn ta thấy một gương mặt cực kỳ phẫn nộ.
Diệp Bắc Minh!
‘Thằng nhóc này lại lao ra từ trong long mạch ư?’
Thẩm Thiên Quân vừa bất ngờ vừa khiếp sợ: “Không thể nào, sao cậu ta có thế tổn thương mình?”
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Thấm Thiên Quân rơi xuống đất, một đòn buộc phải lùi về sau bảy bước.
Mỗi một bước của hắn ta đều đế lại một dấu chân to tướng trên mặt đất.
Rầm!
“Tên này có thể đánh lui Thẩm Thiên Quân ư?”
Ánh mắt bọn Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên và phu nhân Hợp Hoan đều đổ dồn vào người Diệp Bắc Minh.
Trong mắt họ là sự kinh ngạc xưa nay chưa từng có.
“Mẹ!”
Diệp Bắc Minh đi tới bên cạnh Diệp Thanh Lam, đòi mắt anh đỏ ngầu.
“Chủ mẩu!”
Mười vị sư tỷ chạy lại đây.
“Chủ nhân!”
“Anh Diệp!”
Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Hầu Tử và Trần Lê Y cũng chạy tới.
Sắc mặt Lạc Khuynh Thành khó coi: “Long tích bị phế, cột sống của chủ mẫu đã hóa thành bột phấn rồi!”
“Làm sao đây? Sự sống của chủ mẩu mỏng manh lắm!”
“Tiểu sư đệ, ở chỗ chị có đan dược giữ mạng, mau đút cho chủ mẫu ăn đi!”
“Tiểu sư đệ, mau dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm!”
Các sư tỷ vô cùng lo lắng.
Đan dược và Quỷ Môn Thập Tam Châm đều xuất thủ.
Vết thương của Diệp Thanh Lam vẫn chưa chuyển biến tốt, sắc mặt lại càng tái hơn.
Sự sống của bà như ngọn dầu hỏa trước cơn gió mạnh, có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Có chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Nhóc con, trước kia khi mẹ cậu sinh cậu đã chịu quá nhiều tổn thương rồi”.
“Sau khi sinh hạ cậu lại mất nửa cái mạng!”
“Lần trước khi bà trúng kiếm ý, tuy đã chữa trị trong Long Trì nhưng vẫn để lại di chứng”.
“Hôm nay, bà lại thiêu đốt sinh mệnh mình không tiếc tự bạo long mạch để giết địch!”
“Sau đó long mạch trên người lại bị người ta rút thẳng ra ngoài, đánh nát long tích!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói liền một mạch rồi trầm mặc một lát.
“Đừng nói là bà mà cho dù là cậu…”
“Cậu có thể chịu đựng đến tận bây giờ không?”
“Sinh mệnh của bà đã cạn kiệt rồi!”
Mũi Diệp Bắc Minh hơi cay, giọng run run: “Mẹ!”
Anh ôm chặt lấy Diệp Thanh Lam.
Hơi thở của bà mong manh, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: “Phái nữ vốn yếu đuối nhưng làm mẹ mạnh mẽ hơn bất cứ ai!”
“Nhóc con, lần này bổn tháp hết cách rồi!”
Diệp Bắc Minh phẫn nộ gào lên: “Tôi không tin!”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đệch mợ tôi không tin ông hết cách!”
“Chắc chắn ông có cách nào đó, ông là tháp Càn Khôn Trấn Ngục không gì không làm được mà!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc không nói một lời.
Lát sau, giọng tháp lại vang lên: “Nhóc con, bổn tháp có cách, nhưng mà…”
“Không có nhưng mà!”
Diệp Bắc Minh cắn răng nói: “Mẹ tôi đã làm cho tôi quá nhiều, nếu không thể cứu mẹ mình thì tôi tập võ để làm gì nữa?”
“Tòi cần tháp Càn Khôn Trấn Ngục ông làm gì?”
“Tháp nhỏ, nếu không thể cứu mẹ mình, cả đời này tôi không thế nào tha thứ cho bản thân được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc à, cậu nghĩ hay lắm!”
“Cậu muốn cứu mẹ thì chỉ có một cách, đó là hiến tế tinh huyết của chính mình!”
“Sự sống của cậu dồi dào sung túc, thiên phú còn vô cùng đáng sợ!”
“Hơn nữa cậu còn hấp thụ long huyết, còn có huyết mạch Ma tộc nữa!”
“Số mệnh của chính cậu cũng cực kỳ nghịch thiên, lấy tinh huyết của cậu dung nhập vào trong cơ thế của mẹ cậu!”
‘Có thể giữ mạng!
Diệp Bắc Minh vui vẻ nói: “Được!”
Anh định ra tay cắt máu của mình để cứu người.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát: “Từ đã!”
“Nhóc à, cậu không biết hao tổn tinh huyết sẽ gây ra việc gì ư?”
“Thiên phú của cậu, cảnh giới của cậu sẽ bị phế đó!”
“Sau này, có lẽ cậu sẽ không bao giờ tu võ được nữa!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần nói nữa, tôi đồng ý!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửng sốt: “Tại sao? Cậu sẽ thành kẻ tàn phế
đấy!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Tháp nhỏ, mẹ tôi đã từng là thiên kiêu chi nữ mở ra long tích!”
“Bà biết rõ rằng sau khi sinh hạ tôi sẽ bị phế thiên phú!”
“Ông đoán xem tại sao mẹ tòi vẫn sinh hạ tôi ra?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.
Một lúc lâu sau ông ta mới hỏi: “Tại sao?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lại càng kiên định hơn: “Tháp nhỏ, ông không hiểu đâu!”
“ông là linh hồn của tháp, không phải là người! Nên vĩnh viễn ông cũng không hiểu được!”
Nghe vậy, tháp Càn Khôn Trấn Ngục run rẩy kịch liệt: “Tôi là hồn của tháp ư? Tôi không phải là người ư?”
Ngay sau đó.