Chương 1719: Chó địa ngục Tiểu Hỏa
Con chó địa ngục nằm phục dưới chân Diệp Bắc Minh, vẫy đuôi nịnh nọt,
“Đây là chó do Bách Lý Tranh Vanh nuôi, liệu nó có chịu nhận tôi làm chủ không?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bách Lý Tranh Vanh dùng vũ lực ép nó phải thuần phục nên mặc dù chó địa ngục chịu vâng lời,”
“Nhưng không trung thành tuyệt đối,”
“Cậu thì khác, cậu có huyết mạch Ma Hoàng,”
“Chó địa ngục chỉ có huyết mạch cấp Vương, trời sinh bị cậu áp chế,”
“Đôi bên chỉ cần ký kết khế ước thần hồn là từ giờ trở đi, nó sẽ nghe lệnh cậu,”
“ồ?” mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Một giây sau, hắn khẽ quát một tiếng: “Chó địa ngục, mày có bằng lòng ký kết khế ước thần hồn với tao không?”
“Gâu,”
Chó địa ngục lè chiếc lưỡi đầy lửa của nó ra,
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được,”
Anh cứa rách lòng bàn tay, năm ngón tay siết lại,
Vài giọt máu tươi chảy ra, ngưng tụ thành một tấm phù văn màu máu,
Chó địa ngục không chút do dự xông tới, để phù văn màu máu bỉêh mất giữa trán của nó,
Khế ước thần hồn đã được ký kết xong,
Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Tên chó địa ngục khó đọc quá,”
“Từ giờ, tên của mày là Tiểu Hỏa,”
“Gâu,”
Chó địa ngục hưng phấn xoay mòng mòng tại chỗ.
Đột nhiên.
Chó địa ngục vểnh tai lên, cảnh giác nhìn về một hướng,
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao vậy?”
Chân nguyên của anh đã cạn, vẫn chưa hồi phục lại hoàn toàn nên anh không cảm ứng được những chuyện ở xa.
“Gâu,”
Chó địa ngục sủa lên một tiếng.
“Đi nào,1
Diệp Bắc Minh nheo mắt, đì về phía mà chó địa ngục sủa.
Anh vừa mới đi được chừng ngàn mét thì gặp ngay một người phụ nữ máu me khắp người, cầm một thanh bảo kiếm trong tay, chật vật ngán cản mười mấy người đàn ông bao vây tấn công,
“Thẩm Nại Tuyết, cô đừng vùng vẫy nữa,”
Một thanh niên để bộ râu cá trê toét miệng cười một tiếng: “Thấy cô da mịn thịt mềm như vậy, tôi thật không nỡ làm rách da cô,”
“Ngoan ngoãn đi theo chúng tôi đi, tôi đảm bảo cho cô được chết một cách dê chịu,”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nạỉ Tuyết trắng bệch, cô ta phải chống thanh bảo kiếm trong tay xuống đất mới gắng gượng đứng được: “Tôi là thánh nữ của Băng Cực Cung, các anh dám,”
“Báng Cực Cung?”
“Ha ha ha ha,”
Mấy người đó cười đầy phóng đãng: “Thánh nữ? Cô không nhìn lại xem đây là đâu,”
“Hôm nay, bọn tôi nhất định phải nếm thử
xem mùi vị của thánh nữ là như thế nào,
“Các anh em, tôì muốn nếm thử mùi vị của nước thánh trước, cho tôi làm trước được không?”
“Mẹ kiếp, Mày mặn kỉnh khủng,”
“Được, nếu vậy thì mày làm trước đỉ,”
Cả bọn cười đầy bỉ ổi.
Thẩm Nại Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại,
Cô ta giơ thanh bảo kiếm trong tay lên, cứa ngang cổ,
Đột nhiên.
Bên tai vang lên tiếng rít,
Gừ,
“Đó là gì thế…”
“Đừng, Đừng mà…”
Ầm,
Sau đó là tiếng máu thịt bị xé toạc và tiếng kêu thảm thiết vang lên, Thẩm Nại Tuyết mở to mắt, sợ ngây người trước những gì đang diễn ra,
Những mấu thi thể nằm ngốn ngang dưới đất, một con vật bốc lửa toàn thân nhìn cô ta chằm chằm,
Nhe răng trợn mắt,
Lông tơ trên người Thẩm Nại Tuyết dựng đứng, cô ta sợ hãi hét ầm lên,
Lúc này, một giọng nói quen tai vang lên: “Tiểu Hỏa, Trở về,”
Thấm Nại Tuyết quay lại nhìn, mắt tối sầm lại: “Cậu Diệp…”
Diệp Bắc Minh bước tới, dìu Thẩm Nại Tuyết dậy,
Phập,
Sau khi cắm vài cây ngân châm, mắt Thẩm Nại Tuyết hơi hé mở: “Cảm ơn cậu Diệp cứu mạng tôi,”
“Nó…”
Cô ta sợ sệt nhìn về phía chú chó địa ngục,
“Nó tên là Tiểu Hỏa, nó sẽ không làm cô bị thương đâu,”
Diệp Bắc Minh tiện tay vứt cho cô ta một viên đan dược: ‘Viên đan dược này có thể chữa trị nội thương cho cô,”
Thẩm Nại Tuyết nhận lây, xem thử, lập tức hít sâu một hơi: “ôi, Chín đường đan văn, đan dược Đế phẩm,”
Nếu mang loại đan dược chữa trị vết
thương đẳng cấp thế này tới buổi đấu giá,
Thì ngay cả hạng người như Bách Lý Tranh Vanh cũng phải tranh giành bể đầu,
Đế phẩm, chín đường đan văn?
Đó là gì chứ,
Chỉ cần không chết là đêu có thể cứu sống, tương đương với việc có thêm một mạng nữa,
“Cậu Diệp, đan dược này quý giá quá, không được đâu,”
Thẩm Nại Tuyết từ chối dứt khoát.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Chỉ là một viên đan dược thôi, với tôi thì chẳng có gì quan trọng cả,”
“Hả?”
Thẩm Nại Tuyết ngẩn người.
“Cậu ta nói vậy là có ý gì? Đan dược Đế phẩm có chín đường đan văn mà còn không quan trọng ư?”
“Lẽ nào mình lại quan trọng hơn thứ này?”
Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nại Tuyết ửng hồng: “Cậu Diệp, tôi…”
Diệp Bắc Minh nói: “Cô Tham cứ ăn nó đi”.
“Nếu để lại mầm bệnh thì sẽ ảnh hưởng tới
con đường tu võ,
Thẩm Nại Tuyết nhìn xoáy vào Diệp Bắc Minh rồi nuốt viên đan dược này vào bụng.
Cô ta đâu biết rằng Diệp Bắc Minh có thể tiện tay luyện chế ra loại đan dược này,
Thấy tình trạng của Thẩm Nại Tuyết có chuyển biến tốt đẹp, Diệp Bắc Minh hỏi: “Sao cô Thẩm lại bị những người này truy sát?”
Thấm Nại Tuyết hoàn hồn, vội đáp: “Cậu Diệp, Bách Lý Tranh Vanh điên rồi, ông ta uy hiếp Hạng Cửu u giết Thất Sát,”
“Còn đổ hết tội danh này lên đầu anh,”
“Hạng Cửu u đã hạ lệnh, bất kỳ người tu võ nào tham gia vào cuộc tranh tài vùng đất Thiên Tuyệt, chỉ cần có thể bắt sống được anh thì sẽ được thưởng một suất điểm tích lũy top mười,”
“Đám đông này có tổng cộng ít nhất vài ngàn người, cậu Diệp nên trốn đỉ thì hơn,”
Diệp Bắc Minh nheo mắt,
Đột nhiên, Thẩm Nại Tuyết ngượng ngùng mở miệng: “Cậu Diệp, tôi… Có thể cầu xin anh một chuyện được không?”
Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Chuyện gì?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK