Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi giết hai người, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long nhìn vào lão già mắt chột.

“Tôi nhớ ông rất rõ, lão súc sinh kia, chính ông là kẻ bắt mẹ của tôi đi phải không?”

Diệp Bắc Minh nở một nụ cười âm u.

Chiếc răng nanh trắng noãn lộ ra.

Trông anh giờ hệt như ma quỷ.

Lão già mắt chột run người, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Chạy!

Chân nguyên khắp người ông ta sôi trào rồi hóa thành một tia sáng lao nhanh ra ngoài như sao chổi.

“Long hồn, ngăn ông ta lại!”

Diệp Bắc Minh quát to.

Gầm gừ…!

Một hình bóng rồng đỏ sẫm như máu lao ra khỏi kiếm Đoạn Long, tốc độ còn nhanh hơn lão già mắt chột gấp bội, nó lao nhanh rồi hung hăng nện xuống người ông ta.

Tiếng “răng rắc” giòn giã vang lên kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của ông già mắt chột kia.

ông ta rơi từ trên cao xuống như con chó chết, nặng nề đập xuống nền đất.

Diệp Bắc Minh từ từ bước tới, lạnh nhạt nhìn xuống ông ta: “Biết tại sao tôi không giết ông không?”

Cả người lão già mắt chột run rẩy: “Cậu… rốt cuộc cậu là ai?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Tôi là Diệp Bắc Minh, chẳng phải các ông đến đây truy sát tôi hay sao?”

“Hẳn là các ông phải hiểu rõ tôi lắm chứ!”

Mặt mày lão già mắt chột xám xịt như tro tàn, nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn thần chết.

Ông ta không nhịn được nữa bèn cầu xin: “Tôi chỉ tuân lệnh làm việc thôi, đừng mà… đừng nên…”

“Tôi nguyện lòng thần phục

cậu…”

Rồi ông ta rụt rè cúi đầu xuống.

Dáng vẻ đó và phong thái cao cao tại thượng khi nãy.

Đã hình thành nên hai mặt đối ngược nhau.

Giọng điệu của Diệp Bắc Minh rét lạnh như băng: “Trả lời vấn đề của tôi thì tôi sẽ cho ông ra đi thanh thản một chút!”

Đôi mắt lão giã mẳt chột kia đỏ bừng, ông ta gào lên: “Cậu vẫn muốn giết tôi hả?”

“Nghĩ hay lắm!”

“Dù sao đều là chết, một chữ lão đây cũng sẽ không nói ra đâu!”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh rất lạnh: “Hy vọng lát nữa ông còn có thế mạnh miệng như vậy”.

Anh vung tay lên, mười ba cây kim châm xuất hiện trong lòng bàn tay.

Quỷ Môn Thập Tam Châm!

Ngân châm cứu người, kim lại đoạt mệnh.

Mười ba cây kim đâm vào cơ thể của lão già mắt chột kia.

Ngay sau đó, ông ta hét lên những tiếng kêu cực kỳ thê thảm.

Rồi điên cuồng vặn vẹo cơ thế mình.

Xương cốt đứt gãy, đâm sâu vào máu thịt và lục phủ ngũ tạng.

Lúc này, ông ta cảm giác như có vô số dã thú đang cắn xé máu thịt của mình.

Lão già mắt chột hãi hùng, cuồng loạn cầu xin sự tha thứ: “Cậu Diệp, tôi biết sai rồi… tha cho tôi đi, xin cậu tha cho tôi…”

“Cậu muốn biết gì thì cứ việc hỏi

tôi”.

“Tôi biết gì thì sẽ nói hết cho cậu mà!”

Diệp Bắc Minh thở dài nói: “Tôi còn tưởng ông có thể chịu được mười lăm phút đấy, vậy mà đến mười giây cũng chịu không nối sao?”

Mười lăm phút ư?

ông ta nào có thể chịu nối sự đau đớn ấy chứ, đến một giây ông ta cũng không chịu được nữa là.

Người thanh niên trước mặt ông ta là ác ma ư?

Trong mắt lão già mắt chột tràn ngập sự sợ hãi cùng cực.

Diệp Bắc Minh đưa tay lên, mười ba cây kim bay lên.

Nổi đau đớn trên người ông ta biến mất.

“Cảm ơn, cảm ơn…”

Lão già mắt chột cảm động rớt nước mắt.

“Vấn đề thứ nhất, ai phái các ông tới đây?”

Lão già mắt chột trả lời không chút do dự: “Là lão tổ của nhà họ Dư!”

“Ông ta truyền ba mệnh lệnh, thứ nhất là tìm Long Châu”.

“Thứ hai là đưa cậu trở về nhà họ Dư”.

“Thứ ba là đứa trẻ trong bụng người phụ nữ của cậu“.

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Long Châu? Cái ông nói là cái này

à?”

Diệp Bắc Minh lật tay lại, một viên Long Châu xuất hiện trong lòng bàn tay anh.

Lực lượng sinh mệnh thuần khiết ập tới chỗ ông ta.

Lẫo già mắt chột vui sướng, gương mặt già nua của ông ta đỏ bừng.

Rồi niềm vui ấy bỗng hóa thành kinh hãi: “Long Châu của tộc Rồng đen ở trong tay cậu sao?”

“Ôi!”

Ông ta hít một hơi thật sâu rồi nói: “Không thể nào!”

“Cậu… sao cậu có được nó thế?”

Diệp Bắc Minh cất Long Châu vào rồi nói: “ông hỏi tôi hay tôi hỏi ông đây?”

Lão già mắt chột hãi hùng cúi đầu: “Không dám ạ!”

Diệp Bắc Minh hỏi tiếp: “Lão tổ nhà họ Dư cần Long Châu làm gì?”

Lão già mắt chột nuốt nước miếng đáp: “Lão tổ tu luyện Hóa Long quyết của tộc Rồng đen nên muốn biến thành một con rồng thật sự!”

“Mà máu tươi của Ma tộc lại giúp ích cho việc hóa rồng nên lão tổ cần máu tươi của cậu!”

“Vậy sao ông ta lại bắt mẹ của tôi? Tại vì sao chứ?”

Lão già mắt chột do dự nói: “Cái này…”

Diệp Bắc Minh lười chờ đợi.

Phụt! Phụt! Phụt!

Mười ba cây kim lại đâm xuống.

Lão già mắt chột kêu thảm thiết: “Tôi nói, tôi nói ạ! Xin đại nhân tha mạng… lão tổ muốn ép hỏi bí mật lớn nhất của nhà họ Diệp thượng cổ!”

“Mà máu tươi của người nhà họ Diệp không chỉ giúp lão tổ biến thành

rông!

“Mà nó còn là chìa khóa đế mở cơ quan trong kho tàng nhà họ Diệp thượng cố!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh thay đối không ngừng: “Lại là nhà họ Diệp thượng cố ư?”

“Nhà họ Diệp thượng cổ đã xảy ra chuyện gì chứ?”

Lão già mắt chột sững sờ: “Cậu không biết sao?”

Ông ta chợt bắt gặp ánh mắt của Diệp Bắc Minh bèn líu ríu đáp: “ôi… thành thật xin lỗi, tôi không nên hỏi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK