Chương 1396: Nào so sánh được
“Người cậu ta đắc tội không phải người thường mà là chủ Luân Hồi!”
“Tuy rằng thằng nhóc kia có thể giết cảnh giới Động Hư, nhưng đó chẳng qua là vì trên cảnh giới Động Hư hạn chế tiến vào thế giới Vũ Nội!”
“Cho dù những kẻ trên cảnh giới Động Hư đến đây thì cảnh giới cũng sẽ áp chế ở cảnh giới Động Hư!”
“Nếu một vị cảnh giới Hư Vương đến đây em còn cảm thấy cậu ta có thể toàn mạng không?”
“Nếu em muốn bảo vệ cậu ta thì chỉ có một lựa chọn duy nhất là nói hết cho chị biết!”
Sau khi nói xong, Giang Thục Nhiên lẳng lặng quan sát Sở Sở.
Lòng Sở Sở đấu tranh một hồi rồi quyết định: ‘Vâng, chị Thục Nhiên, em sẽ nói cho chị…”
Khóe miệng Giang Thục Nhiên cong lên như mục đích đã đạt được.
Diệp Bắc Minh đứng trước một sơn cốc,
“Cậu Diệp, quả nhiên là cậu!”, Thôi Nhân Lôi kích động nói.
Diệp Bắc Minh bảo: “Các người chớ kích động, từ nay trở đi các người hãy sống ở di tích Côn Luân Hư Thượng cổ đi!”
“Cần cái gì thì tôi sẽ cố gắng cung cấp, nếu các người không muốn thì tôi cũng có thể giúp các người rời khỏi Thiên Uyên!”
Người nhà họ Thôi vội vàng đáp lời: “Chúng tòi đồng ý ạ!”
Sau khỉ sắp xếp ổn thỏa cho người nhà họ Thôi.
Đầu Diệp Bắc Minh thoáng một suy nghĩ, chốc lát anh đã tiến vào nghĩa trang.
Bia mộ của Thần Chủ Tuyệt Thế và Băng Phách ảm đạm không chút ánh sáng.
Một đòn vừa rồi đã khiến hai người họ chìm vào giấc ngủ say.
Anh gọi vài câu chẳng aỉ đáp lại.
Diệp Bắc Minh chỉ đành rời khỏi nghĩa trang.
Lúc này, giọng của Sửu Long vang lên: “Chủ nhân, cậu đến đây một lát!”
Anh đi vào di tích Côn Luân Hư thượng cổ.
Sửu Long hóa thành dáng vẻ của một người đàn ông trung niên, bóng người mờ ảo, chưa khôi phục hoàn toàn.
Thìn Long đứng một bên, hóa thành một người đàn ôn nhã nhặn.
Sắc mặt cả hai trông rất nghiêm trọng.
Diệp Bắc Minh thấy thế bèn hỏi: “Sao cả hai bày ra vẻ mặt như thế vậy? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì chăng?”
Hai người họ nhìn thoáng qua nhau.
Sửu Long bước lên bẩm: “Chủ nhân, chúng tôi cảm nhận được khí tức của các long mạch con giáp khác!”
Nghe vậy, mắt Diệp Bắc Minh sáng rực: “Nói, chúng đang ở đâu?”
Sửu Long trầm giọng đáp: “Ngay lúc nãy, trên người mấy kẻ nắm quyền của Thiên Đạo Tông, Thiên Cực Môn và đảo Vô Cấu đều có khí tức của long mạch!”
“Cả trên người mấy lão già của Yêu tộc cũng có khí tức của long mạch!”
“Thuộc hạ hoài nghi rằng bọn họ dựa vào long mạch để tăng cảnh giới!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Lẽ nào long mạch con giáp ở trong tông môn của bọn họ ư?”
“Rất có khả năng ấy!”, Sửu Long trả lời.
Trong lúc Diệp Bắc Minh đang suy tư.
“Ai đó? Mau bước ra!”
Một người đỉ tới.
“Đông Phương Xá Nguyệt?”, Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc.
Đông Phương Xá Nguyệt cao ngạo, bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh rồi ném một thứ gì đó qua.
Diệp Bắc Minh đưa tay tóm lâỳ, phát hiện đó một cây trâm cài tóc.
Anh vừa định hỏi.
Đông Phương Xá Nguyệt lạnh giọng nói: “Mỗi một câu tôi nói sắp tới đây đều phải nghe cho kỹ!”
“Một vị thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên Tông ở Huyền Giới là bạn bè lâu năm của tôi!”
“Không muốn chết thì giờ tôi có thể giúp cậu đến Huyền Giới, cậu lấy tín vật của tôi để gia nhập vào Huyền Thiên Tông!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Tại sao?”
Đông Phương Xá Nguyệt phun ra hai chữ: “Đừng hỏi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Xin lỗi, đầu tiên, tôi không có hứng thú gì với Huyền Thiên Tòng”.
“Thứ hai, nếu tôi muốn đến Huyền Giớỉ thì sẽ tự đến đó thôi nhưng không phải là bây giờ!”
“Cậu!”
Đông Phương Xá Nguyệt nổi nóng, đôỉ mắt đỏ bừng: “Cậu có biết mình sắp chết không hả?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày hỏi: “Liên quan tới cô và chủ Luân Hồi à?”
Đông Phương Xá Nguyệt im lặng.
Một lát sau, cô ta gật đầu.
“Ông ta là sư phụ của tôi!”
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày, giọng lạnh hơn vài phần: “Vậy nên sau này chúng ta là kẻ địch à?”
“Phải?”
Đông Phương Xá Nguyệt trả lời.
“Được!”
Diệp Bắc Minh cười hỏỉ: ‘Vấn đê thứ ba, giữa chúng ta có con à?”
Anh vừa nói xong, cơ thể mềm mại của Đông Phương Xá Nguyệt run lên.
Cô ta gầm lên: “Nói hưu nói vượn, sao chúng ta có con chung được chứ!”
“Tôi là Thần Đế còn cậu chỉ là một người phàm mà thôi!”
“Sau này nói những câu như thế nữa thì tôi sẽ giết chết cậu!”, sau khi nói xong, Đông Phương Xá Nguyệt nhanh chóng rời đi như đang bỏ chạy trối chết.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng đuổi theo: ‘Vấn đê cuối cùng, sư tỷ của tôi ở đâu?”
Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi, không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại đuổi theo mình.
Cô ta rất phẫn nộ: “Cậu đang quan tâm chín cô gái kia à?”
“Nếu cho cậu lựa chọn, cậu chọn chín cô gáỉ kia hay tôi?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh dần lạnh xuống: “Cô có tư cách gì so sánh với các sư tỷ của tôi chứ?”
“Cậu!”
Đông Phương Xá Nguyệt phun ra một
ngụm máu tươi, đôi mắt xinh đẹp đỏ bừng.
Cô ta gầm lên: “Diệp Bắc Minh, cậu đúng là đồ lòng lang dạ sói! Đồ mặt dày trơ tráo!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Cô nói sao cũng được, trả sư tỷ lại cho tôi!”
“Nếu không thì hôm nay cô đừng hòng chạy thoát!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK