Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi lớn: ‘Đây chính là sức mạnh của cảnh giới Thần Chủ sao? Quả nhiên khủng khiếp! Mình vậy mà lại bị ném bay ra ngoài?’

Nếu ở đây có vài người nghe thấy, nghe xong chắc sợ chết khiếp!

Mẹ kiếp!

Một kích của cảnh giới Thần Chủ, một người cánh giới Hợp Nhất không bị giết trong nháy mắt.

Chỉ bị ném bay ra ngoài, kinh khủng cỡ nào?!

“Nhóc con, quỳ xuống cho lão phu!”

Chu Nhân Kiệt tìm đúng cơ hội.

Nhanh chóng lên trời cao,

Một chướng ép xuống.

“Cút!”

Diệp Bắc Minh giơ tay lên ném ra mấy viên Lôi Bạo Châu, những Lôi Bạo Châu này được anh dành thời gian chế tạo trên đường đến nhà họ Chu.

Đến bây giờ thật có ích.

Một tiếng ‘đùng đoàng’ cực lớn.

Sấm sét đáng sợ nổ tung, một luồng khí tức hủy diệt bộc phát ra.

“A!”

Chu Nhân Kiệt kêu thảm một tiếng, vẻ mặt kinh hãi lui về phía sau: “Đây là ám khí gì? Tay của lão phu…!!!”

“Tên súc sinh, mày vậy mà lại âm hiểm như vậy!!!”

Một cánh tay của Chu Nhân Kiệt hoàn toàn biến mất.

Hiện trường lập tức sôi trào!

Tất cả mọi người đều giật mình, Diệp Bắc Minh không bị Chu Nhân Kiệt giết trong nháy mắt đã đủ khoa trương rồi!

Lại còn chém đứt đao Loan Nguyệt Kim của Chu Nhân Kiệt?

Vậy cũng thôi đi!

Kiếm Đồ Long quả thật kinh khủng!

Điều khiến cho mọi người khiếp sợ chính là Diệp Bẳc Minh còn phế một cánh tay của Chu Nhân Kiệt?

“ôi mẹ ơi, tôi không nằm mơ chứ? Tôi thật sự không nhìn nhầm sao? Nhóc con này… Diệp Bắc Minh… hắn hắn làm nổ một cánh tay của lão tổ nhà họ Chu?”

“ực! ực!”

Võ giả bên cạnh điên cuồng nuốt nước miếng: “Không sai, không nhìn nhầm đâu, tất cả đều là thật!”

“Chẳng trách hắn dám xông vào nhà họ Chu? Đây là có sức mạnh đẩy!”

“Tôi nhớ trước kia hắn ở vùng đất Nhật Lạc, chính là dùng vật này một hơi tiêu diệt mười mấy võ giả cảnh giới Thần Vương, còn trên trăm võ giả dưới cảnh giới Thần Vương!”

“Mẹ nó, sao không nói sớm?”

“Tên nhóc này là yêu quái gì vậy?”

Vô số người trố mắt nghẹn họng.

Chu Đỗ Di biểu tình kỳ quái, nhìn kỹ Diệp Bắc Minh: Thiên phú của hắn vậy mà lại mạnh như vậy, nếu để Lạc Ly gả cho hắn…’

‘Có phải còn mạnh hơn so với gả cho người kia?’

Nét mặt già nua của Tôn Kiếm Khung đầy vẻ khiếp sợ.

Ông ta coi thường ánh mắt kinh ngạc của võ giả xung quanh, lúc này hạ lệnh: “Nếu hôm nay Diệp Bắc Minh không chết, không tiếc bất cứ giá nào lôi kéo hẳn gia nhập Võ Đạo Minh!!!”

“Nhớ, là không tiếc bất cứ giá nào!”

Mấy nguyên lão Võ Đạo Minh ngây ngốc tại chỗ.

Sau lưng khí lạnh ngất trời!

Một nguyên lão trong số đó sợ hãi hỏi ngược lại: “Minh chủ, ông cảm thấy hắn có thế sống sót sao?”

Nét mặt già nua của Tôn Kiếm Khung nghiêm túc: “Vậy nên tất cả điều kiện trước mắt là hắn phải sống sót”.

Một bên khác.

Đạm Đài Lâm ngừng thở, toát ra mồ hôi lạnh.

Đạm Đài Trần ở bên cạnh bị dọa sợ ngã quỵ trên mặt đất: “Chị Lâm, nếu hắn biết chuyện của Đạm Đài Yêu Yêu, há chẳng phải chúng ta…”

“Cậu im miệng!!!”

Đạm Đài Lâm hung hăng trợn mắt nhìn hân ta: “Cậu không nói, không ai bảo cậu câm!”

Trong sân, sắc mặt Diệp Bắc Minh vô cùng nghiêm túc!

Lôi Bạo Châu có thế giết chết cảnh giới Thần Vương trong nháy mắt, sức mạnh mấy viên Lôi Bạo Châu phát nổ vậy mà không mang Chu Nhân Kiệt đi được?

Cảnh giới Thần Chủ quả nhiên lợi hại!

Khuôn mặt già nua của Chu Nhân Kiệt đau đến vặn vẹo, vô cùng hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, chẳng những lão phu muốn hành hạ mày đến chết, mà tao còn phải hành hạ chết tất cả những người có liên quan đến mày!!!”

“Tao muốn khiến người mày quan tâm, cả người quan tâm đến mày, tất cả đều chết vì mày!”

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh trực tiệp biến mất khỏi tầm mắt của Chu Nhân Kiệt!

“Diệp Bắc Minh đâu?”

Con ngươi của tất cả mọi người đồng thời co quắp, nhìn về phía sau lưng Chu Nhân Kiệt.

Chu Nhân Kiệt cũng cảm giác có luồng chết chóc bao phủ mình.

Thấy mọi người nhìn về phía sau lưng mình.

Theo bản năng quay đầu.

Đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt vô tình lạnh băng của Diệp Bắc Minh: “Ồng biết có bao nhiêu người chết vì nói nhiều ở trước mặt tôi không?”

Kiếm Đoạn Long không chút lưu tình chém về phía đầu chu Nhân Kiệt.

Con ngươi Chu Nhân Kiệt co lại, cảm giác hít thớ không thông: “Mình là lão tổ nhà họ Chu! Mình sắp sống đến mười ngàn năm rồi, chẳng lẽ cứ phải chết như vậy?”

“Dừng tay!”

Ngay thời khắc kiếm Đoạn Long chém xuống.

Một thanh bảo kiếm sắc bén bay ra từ sâu trong nhà họ Chu, ngăn cản một kích của kiếm Đoạn Long!

Một tiếng ‘keng’ kinh thiên động địa.

Diệp Bắc Minh bị bay ra ngoài, còn thanh bảo kiếm kia treo trên trên không trung.

Chặn trước người Chu Nhân Kiệt.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc!

Kiếm này toàn thân đỏ choét, giống như đang cháy!

Nó chặn lại được công kích của kiếm Đoạn Long?

Soạt!

Vô số ánh mẳt rơi trên thân kiếm.

Một lão giả cực kỳ già nua đi ra từ trong đám người: “Kiếm HI Hòa, đứng thứ 10 trên bảng xếp hạng Thần Kiếm đại lục chân Võ!”

“Kiếm này quả nhiên ở nhà họ Chu!”

“Kiếm Hi Hòa đứng thứ 10 trên bảng xếp hạng Thần Kiếm?”

“Mẹ kiếp! Nhà họ Chu giấu kỹ quá!”, rất nhiều người chậc lưỡi hít hà.

Con người một vài võ giả quyền cao chức trọng ngưng đọng lại: “Dù sao cũng là gia tộc thượng cổ, chút bí mật này vẫn phải có”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK