Chương 1729: Đột phá liên tục nhiều cảnh giới
Một giây kế tiếp, thân thế của Lẽ Mộng Ly mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.
Một Huyết Ảnh bước ra từ giữa, nghiền ngẫm nhìn Diệp Bắc Minh: “Chỉ là một con kiến hòi mà cũng có thể chống lại Thiên Thần sao?”
Mồ hôi Diệp Bác Minh chảy đầm đìa trên lưng, nói: “Tiểu Tháp! Mau ra đây!”
“Sư phụ!”
“Thảng nhóc, phản kháng cũng vô dụng thòi!”
“Con kiến hòi, bốn tọa sẽ kế thừa khối thân thể này của cậu thật tốt!”
Khuôn mặt Huyết Ảnh không chút thay đổi: “Cậu, có thể chết rồi!”
Vừa dứt lời, một bóng Huyết Ảnh từ giữa lông mày của Lê Mộng Ly lao ra, hoàn toàn đi vào giữa lông mày của Diệp Bắc Minh!
Một giây tiếp theo.
Con ngươi của Diệp Bắc Minh trở nên tối đen giống như một lỗ đen!
Đôi mát của Thân Ma giữa hai lông mày mở ra!
Anh há miệng phát ra một giọng nói đầy uy nghiêm: “Thứ như mày mà cũng dám động vào hậu nhân của tao sao?”
“A!”
Huyết Ảnh bị đánh bay ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: “Sao lại có thế như vặy! Huyết mạch Thiên Ma… Cậu…”
“Mày nói nhảm quá nhiều!”
Giọng nói uy nghiêm tiếp tục vang lên.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh tiến lên đứng trước mặt Huyết Ảnh!
“Đây là… Xì!”
Thấm Nại Tuyết hít sâu một hơi thật sâu, nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này cô ta cũng không thể nào quên được!
Huyết Ảnh không có bản thế, theo lý mà nói thì không có khả năng bắt được!
Nhưng trên người Diệp Bắc Minh dường như lại có một lực lượng thần bí nào đó, vậy mà có the tóm lấy cố Huyết Ảnh!
Dùng sức xé thật mạnh!
Xoẹt!
“Không…”
Huyết Ánh kêu thảm thiết một tiếng, bị tiêu diệt ngay tại chổ!
“Linh hồn của Thiên Thần? Cũng chí như vậy thôi à!”
“Thần hồn bị tiêu diệt còn sót lại cũng không tệ lắm, vậy thì cứ nuốt chửng lấy nó đi!”
Trong cơ thế của Diệp Bắc Minh phát ra một giọng nói, há miệng hút vào!
Năng lượng còn sót lại sau khi tiêu diệt Huyết Ánh lập tức hoàn toàn đi vào trong cơ thế Diệp Bắc Minh!
“A!”
Trong phút chốc, hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, huyết mạch dâng trào!
Ngọn lửa bùng cháy, cơ thể gằn như nố tung!
Bùm!
Những gòng cùm xiềng xích của cảnh giới trực tiếp bị phá vỡ!
Cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ, đột phá!
Cảnh giới Tạo Hóa trung kỳ, đột phá!
cảnh giới Tạo Hóa hậu kỳ, đột phá!
Cảnh giới Chúa Tế sơ kỳ, đột phá!
Cảnh giới Chúa Tể trung kỳ, đột phá!
Mãì cho đến khi đạt tới cảnh giới Chúa Tế đinh phong thì mới dừng lại!
“A…”
Thẩm Nại Tuyết đứng bên cạnh hoàn toàn sợ ngây người!
“Trời ạ… Sáu cảnh giới nhỏ, hai cảnh giới lớn!”
“Anh Diệp, rốt cuộc anh là quái vật gì vậy?”
Cò ta run rấy toàn thân, hai chân cũng run cầm cập!
Hoàn toàn không thế đứng vững được nữa!
Cũng trong lúc đó.
Thần Giới, Vạn Thần đinh.
Một vị Thiên Thần cổ xưa mở măt ra, mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều run rầy!
“Tàn hồn của bổn tọa đã chết…”
Người này có chút khó tin, bấm ngón tay tính toán.
Nheo mắt lại, một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Lại là Huyền Giới? Người được ông trời chọn lựa? Kẻ may mắn?”
Đâu ngón tay phá vỡ lòng bàn tay, ép mấy giọt máu tươi chảy ra!
Ngưng tụ thành một bức chân dung!
Nếu như Diệp Băc Minh ờ chỗ này thì anh nhất định sẽ nhận ra người trong bức tranh chính là mình!
Khoảnh khãc nhìn thấy bức chân dung này, đôi mắt Thiên Thần mờ to: “Là cặu ta? Cặu ta đã trờ lại!”
Lúc này, bên trong hang động.
Diệp Bắc Minh nắm chặt năm ngón tay, một luồng sức mạnh cường đại ngưng tụ: “Đây chính là cảnh giới Chúa Tế sao? Một chúa tế của thế giới nhò!”
“Nếu như cảnh giới Siêu Phàm trong tôi là một con hố dũng mãnh, vậy thì cảnh giới Chúa Tế giống như một con rồng khống lồ!”
“Nếu như chúng ta gặp lại đám người Bách Lý Tranh Vanh…”
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại.
Giơ tay lên giết!
Lúc này, giọng nói của Thấm Nại Tuyết lại vang lên bên tai: “Anh… Anh Diệp… Anh…”
“Anh thật sự đã tiến vào cảnh giới Chúa Tể sao?”
Giọng nói của cò ta run rấy!
Mặc dù Thẩm Nại Tuyết đang ở cảnh giới Hư Vương!
Diệp Bác Minh đã vượt xa hai cảnh giới lớn!
Nhưng Thẩm Nại Tuyết lại có một loại trực giác, hai cảnh giới lớn này đối với Diệp Bắc Minh mà nói cân bản không đáng kế chút nào!
Nếu là một trận chiến sinh tử, cò ta sẽ khòng thế trụ nối được một giây nào dưới kiếm của Diệp Bắc Minh!
“Thực lực của anh vừa rồi chỉ mới là cảnh giới Siêu Phàm sao?”
Lê Mộng Ly mới vừa tính lại thì đúng lúc nhìn thấy Diệp Bắc Minh thăng cấp
thành công!
Không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng!
Trong lòng đã sớm nối lên sóng to gió lớn!
Diệp Băc Minh gật đằu.
“Xì!”
Lê Mộng Ly hít một hơi khí lạnh.
Cô ta bước nhanh về phía trước, đi vòng qua vòng lại Diệp Bàc Minh mấy chục vòng rồi mới dừng lại!
Đòi mắt xinh đẹp không ngừng co lại: “Rốt cuộc anh là quái vặt gì vậy? Chỉ mới cảnh giới Siêu Phàm mà đã có thế chiến đấu với cánh giới Đế!”
“Bây giờ lại đạt đến cảnh giới Chúa Tể, chắng phải là…”
Lê Mộng Ly không dám nói tiếp nữa!
Yêu nghiệt đáng kinh ngạc như vậy, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ học viện Viển Cố cũng chưa từng gặp qua người như vậy!
Đột nhiên.
Lê Mộng Ly giống như nghĩ đến điều
gì đó, vẻ mặt đầy thành khấn nói: “Anh Diệp, chuyện vừa rồi là do Lê Mộng Ly tôi không đúng!”
“Tôi ở chồ này thành tâm xin lồi anh!”
Nói xong, hơi quỳ gối xuống.
Diệp Băc Minh không phải là người nhỏ mọn, chỉ thoải mái cười nói: “Tôi vần thích dáng vẻ bướng bỉnh không phục tùng của cô hơn!”
Lê Mộng Ly đỏ mặt liếc nhìn anh: “Anh Diệp, nói đùa thôi, mời anh gia nhập học viện Viẻn cổ!”
“Dựa vào thiên phú đáng kinh ngạc của anh, chỉ c’ân gia nhập học viện Viễn Cổ thì tương lai của anh nhất định sẽ vô hạn!”
Diệp Bâc Minh không cần suy nghĩ đã từ chối: “Không cần đâu”.
Trên đường đi, có thế lực nào muốn lòi kéo anh mà không phải vì coi trọng thiên phú của anh chứ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK