“Được!”
Diệp Bẳc Minh gật đầu, anh đi đến bên cạnh bia đá.
Trừ hai hàng chữ kia ra thì không còn chút manh mối nào.
Diệp Bắc Minh ngờ vực: “Mẹ, rốt cuộc là mẹ có ý gì?”
“Một cái bia đá mà thôi, sao lại là cửu thiên thập địa truyền thừa bậc nhất từ xưa đến nay chứ?”
Vây quanh bia đá đi một vòng, vần không có bất cứ manh mối gì: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông có nhìn ra cách thức nào không vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Mẹ cậu là một người phụ nữ kỳ quặc, bổn tháp tạm thời chưa phát hiện được đầu mối gì”.
“Chẳng lẽ là mẹ tôi nói đùa?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày một cái!
Suy nghĩ đó nhanh chóng bị anh bác bỏ: “Không đúng, cho dù là trò đùa, cũng đâu cần phải đế lại một tấm bia đá như vậy ở bên trong tháp Phù Đồ!”
“Chờ một chút…”
Đột nhiên, dường như Diệp Bắc Minh vừa nghĩ đến thứ gì.
Đưa một tay ra, đặt lên trên tấm bia đá!
Rầm!
Giây tiếp theo, bia đá bắt đầu rung động kịch liệt.
Đồng thời trở nên trong suốt từng chút một, cứ như là một khối thủy tinh to lớn vậy.
Sảu bẽn trong bla đá, mà vùng chữ viết thật lớn xuất hiện ngay trước mắt!
Xiêu xiêu vẹo vẹo, căn bản không phải là chữ của con người!
Nhưng mà.
Diệp Bắc Minh hệt như là sinh ra đã biết loại chữ viết này vậy, anh theo bản năng đọc lên: “Thiên Ma cửu Biến?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói với giọng khiếp sợ: “Nhóc con, cậu nói gì cơ? Thiên Ma cửu Biến!”
“Cậu nói đây là Thiên Ma cửu Biến?”
Diệp Bẳc Minh kinh ngạc: “Tôi cũng không biết, tôi chưa từng gặp qua kiểu chữ này”.
“Thế nhưng tôi lại có thể đọc hiểu ý nghĩa của nó, mấy chữ trước mặt kia chính là “Thiên Ma cửu Biến”!”
“Chẳng lẽ đây là một loại công pháp võ đạo?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không dám tin: “Má ơi. cậu thật sự là may mẳn ngút trời!”
“Thiên Ma cửu Biến có nguồn gốc từ Thiên Ma tộc ở thượng cổ, đây chính là công pháp ma đạo!”
“Chẳng những tốc độ tu luyện kinh khủng, hơn nữa còn bá đạo cực kì!”
“Thiên Ma tộc thượng cố chính là bời vì Thiên Ma cửu Biến quá mạnh mẽ, bị người ta ghen ghét cho nên mới dẫn đến việc toàn tộc bị diệt trừ!”
“Mẹ cậu đế Thiên Ma cửu Biến lại cho cậu? Chẳng lẽ… Bố cậu là Thiên Ma tộc?”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co rụt lạiỉ
Thiên Ma tộc?
Ngay khoảnh khắc đọc ba chữ này lên!
Cơ thế anh khẽ run, cả người nối da
gà.
Tỉm cũng đập thình thịch!
Giây phút này, Diệp Bắc Minh thoáng như cách một đời người, rốt cuộc cũng biết được lại lịch của mình!
Vù…!
Bỗng nhiên.
Ngay tại vị trí giữa mày của Diệp Bắc Minh xuất hiện một con mẵt, là Thần Ma chi nhãn!
Nó lại chủ động mở, liếc nhìn tấm bia đá có khắc Thiên Ma cửu Biến một cái.
Trong phút chốc, tất cả chữ viết đều được truyền vào trong đầu Diệp Bắc Minh!
Giây tiếp theo.
Bên trên bia đá bốc cháy lên một ngọn lửa màu đen, hóa thành một mảnh tro bụi!
Giữa ngọn lửa đen có một bóng dáng mờ ảo xuất hiện, giọng nói già nua truyền tới: “Truyền nhân đời thứ bảy của Thiên Ma cửu Biến, Diệp Bắc Minh!”
“Kiếm tra huyết mạch, hợp lệ!”
“Hửm?”
Bóng dáng có hơi ngờ vực: “Có huyết mạch của Thiên Ma tộc, thế mà lại bị người ta phong ấn!”
“Cũng được thôi, ngày hôm nay tôi sẽ giải trừ phong ấn huyết mạch cho cậu!”
Vù…Ị
Ngọn lửa màu đen nhảy lẽn, chợt hóa thành một con tổ long đen tiến vào trong cơ thế của Diệp Bắc Minh!
“A!”
Diệp Bắc Minh gào thét một tiếng, cảm giác cứ như bên trong cơ thể có một ngọn lửa đang cháy vậy!
“Ken két ken két”, cả người anh phát ra tiếng vang thật lớn!
Da thịt,
Xương cốt, máu tươi đều đang run
ray!
Phụt!
Một cồ lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra, quần áo cả người hóa thành mảnh
vụn.
Nếu như có người ở đây chẳc chắn sẽ khiếp sợ nhận ra rằng, đôi mắt của Diệp Bắc Minh đã đỏ tươi hết cả!
Trong con ngươi bên trái xuất hiện một hình mặt trăng màu đỏ máu, mà bên trong mẵt phải lại có một cái mặt trời màu đen!
Kỳ quái vô cùng!
G rào!
Một tiếng rồng kêu!
Tổ Long Pháp Tướng xuất hiện, một con tổ long màu đen vây quanh Diệp Bắc Minh mà thét gào!
Toàn bộ tháp Phù Đồ rung động mạnh mẽ, cứ như là có động đất nảy sinh vậy!
Cùng lúc đó, ở tầng cuối cùng của tháp Phù Đồ.
Sâu bên trong hầm băng, Nam Cung Uyến tiêu tốn hết mấy tiếng liền, thật vất vả mới thu phục được Huyền Minh Lãnh Hỏa!
Bỏng nhiên rung động kịch liệt truyền tới, vách tường đều đang bị sự chấn động này mà nứt ra.
Nam Cung Uyển giật nấy mình: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đồng tử co rụt một cái, nhìn vào vách tường đang dần nứt ra một lỗ thủng to lớn: “Nguy rồi, tháp Phù Đồ sắp sửa sụp đổ!”
“Phải rời khỏi chỗ này trước khi nó sụp!”
Nam Cung Uyển ngẩng đầu lên, quả nhiên phát hiện một lỏ thủng cực lớn!
Xuyên thấu qua lỗ thủng có thể nhìn đến bầu trời bên ngoài, cô ấy không chút chậm trễ mà bay lên tiến thẳng về phía lỗ thủng!
Đi đến chỗ lỗ thủng, Nam Cung Uyến vừa vặn sắp rời khỏi tháp Phù Đồ.
Đột ngột dừng lại.
Cô ấy nhướng mày, có chút bận tâm nhìn xuống tầng dưới chót: “Anh ta không sao đấy chứ?”
Im lặng vài giảy, Nam Cung Uyển cẳn răng: “Nếu như tháp Phù Đồ sụp xuống, tên khốn đó sao có thế an toàn cho được?”
“Không được, anh chỉ có thế chết ở trong tay tỏi!”
Nói xong bèn từ bỏ việc chạy khỏi tháp Phù Đồ.
Xoay người đi đến tầng dưới cùng!
Bên ngoài, tháp Phù Đồ rung điên cuồng.