Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Ss Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1717: Tiểu Tháp, ngầu quá,
“Ha ha ha ha… Tôi chưa chết, Bách Lý Tranh Vanh tôi chưa chết,”, ông ta bật cười như điên, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.
“A, Tông chủ… Cứu mạng…”
“Đan điền của tôi nổ tung…”
“Đôi mắt, mắt của tôi không nhìn thấy,”
Tất cả các tiếng kêu thảm thiết phát ra bên tai,
Bách Lý Tranh Vanh quay đầu nhìn lại, cả người không khỏi run lên,
Hiện trường quá thê thảm,
Khắp nơi đều là chân tay bị gãy, máu chảy thành sông,
Trong mấy trăm người thuộc cảnh giới Hư Thần chỉ còn lại ba mươi mấy người, trong hai mươi người thuộc cảnh giới Đế bao gồm Bách Lý Tranh Vanh cũng chỉ còn lại sáu người,
Sáu người này cũng không có ai còn nguyên vẹn lành lặn,
Một cánh tay của chủ nhân Sát Minh bỉêh mất, trên ngực xuất hiện một vết thương kinh khủng,
Nửa người dưới của Vũ Cực tông chủ Kim Thịnh Hải biến mất không ngừng kêu thảm thiết ngay tại chỗ: “A… Rốt cuộc thằng nhóc này là quái vật gì vậy?”
Tinh Khư môn chủ bò lết thê thảm giống như một con sâu: “Cứu tôi… Mau cứu tôi…”
Dã Lang bang chủ che mắt lại, điên cuồng dập đầu: ‘Tha mạng… Đại nhân tha mạng,”
“Ma quỷ, cậu ta là ma quỷ,”, Vũ Hồn điện chủ đau đớn kêu lên.
Bách Lý Tranh Vanh che ngực, nghĩ lại mà sợ,
Nếu không phải vừa fôỉ vật tổ Sát Lang của gia tộc Bách Lý giúp ông ta đỡ một đòn thì chỉ sợ kết cục của ông ta còn thê thảm hơn những người này,
“Phế vật nhỏ, cậu nên… Phụt,”
Một câu còn chưa nói xong,
Bách Lý Tranh Vanh lại phun ra một ngụm máu tươi.
Vội vàng lấy ra mâỳ viên đan dược và nuốt chúng,
Xa xa, con ngươi của đám người Hạng Cửu u đều trừng to đến mức sắp rớt ra ngoài,
Phần lớn sức mạnh đều bị đám người Bách Lý Tranh Vanh ngăn cản, bọn họ cũng không đáng ngại,
Cho dù như vậy.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngây người như phỗng, điên cuồng nuốt nước miếng,
Thất Sát sợ đến mức đặt mông xuống đất: “Trời ơi, vừa rồi còn bảo anh ta quỳ xuống, bảo anh ta tự phế hai chân của mình?”
Khu vực trung tầng của vùng đất Thiên Tuyệt.
Sau khỉ Diệp Bắc Minh lao ra khỏi phạm vỉ trăm dặm, anh mới tìm được một nơi khoanh chân ngồi xuống,
“Đệt, Đệt, Đệt,”
“Tiểu Tháp, ngầu quá,”
“Mấy trăm người thuộc cảnh giới Hư Thần đã chết hết 90%, hai mươi người của cảnh giới Đế cũng giết được mười sáu người,”
Diệp Bắc Minh đè nén cảm giác hưng phấn: “Đáng tiếc, đã hao hết sức lực toàn thân của tôi,”
“Nếu không, bây giờ, đầu của Bách Lý
Tranh Vanh đã bị đạp ở dưới chân tôi rồi,1′
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ một tiếng: “Tiểu tử, đây là niềm vui ngoài ý muốn,1’
“Nếu như không phải bọn họ đánh giá thấp kẻ địch, toàn lực phòng thủ thì có thể giết một phần ba trong số đó cũng đã không tệ rồi,”
“Cũng đúng”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, lấy ra một viên đan dược rồi nuốt vào.
Muốn nhanh chóng khôi phục chân nguyên,
Đột nhiên, một cảm giác nguy cơ ập đến.
Ngẩng đầu nhìn lên, một quả cầu lửa lao ra từ trong bóng tối,
“Hú,”
Vật thể này được bao phủ trong ngọn lửa, một đôi mắt đầy khát máu,
Nó đứng cách xa trăm mét và nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh,
“Chó Địa Ngục,”
Con ngươi của Diệp Bắc Minh co lại,
Hiện tại anh không còn chút sức lực nào, căn bản không thể là đối thủ của chó Địa Ngục,
“Tiểu súc sinh này,
Bách Lý Tranh Vanh tức giận hét lớn, tung một chưởng đập vỡ nát khối đá hoa cương bên cạnh,
Chậm rãi đứng dậy: “Chư vị đã gần khôi phục xong chưa?”
Kim Thịnh Hải với nửa người dưới biến mất, ngồi trên xe lăn: “Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng,”
“Chỉ là nửa thân dưới của tôi ít nhất phải trăm năm nữa mới có thể khôi phục, Mẹ kiếp,”
Chủ nhân Sát Minh cử động cánh tay đã bị cắt đứt và vừa mới mọc ra của mình: “Thằng nhóc này chắc hẳn là đã tiến vào trung tầng,”
“Cậu ta nhất định đang mang theo chí bảo của Hoa tộc trên người, nếu không tuyệt đối không thể nào bộc phát ra sức mạnh khủng bố như vậy,”
“Có lẽ đó là thánh vật của Hoa tộc,”
Con ngươi của mọi người co lại.
Máu tươi tuôn ra từ đôi mắt của Dã Lang bang chủ: “ông đây nhất định phải bắt tên tiểu súc sinh này, ăn sống máu thịt của cậu ta,”
Sắc mặt của Vũ Hồn điện chủ tái nhợt, lắc đầu: ‘Tôi rời khỏi đây, đan điền của tôi đã nổ tung,”
“Điện Vũ Hồn từ nay về sau tuyệt đối không phải là kẻ địch của tên ma quỷ này, Bách Lý tông chủ, xỉn cáo từ,”
Nói xong, Vũ Hồn điện chủ dẫn theo mấy người của điện Vũ Hồn chuẩn bị rời đi,
Thời điểm họ đến, điện Vũ Hồn có ba mươi mấy người,
Lúc này, chỉ còn lại năm người,
Tổn thất nặng nề,
Bách Lý Tranh Vanh tiến lên một bước, đứng cản ở trước mặt Vũ Hồn điện chủ: “Muốn bỏ cuộc giữa chừng? Phế vật lâm trận bỏ chạy,”
Không chút khách khí tung một chưởng xuống,
Vũ Hồn điện chủ thậm chí không có sức lực phản kháng, đầu nổ tung,
“Điện chủ,”
“Bách Lý Tranh Vanh, sao ông dám…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK