“Càn Khôn vô cực, vạn dặm truy tông!”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu Diệp Bắc Minh.
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh rùng mình, một cái bóng màu máu xuất hiện trước mặt anh.
Thậm chí có thể nhìn rõ cảnh tượng mơ hồ gần đó!
Lúc này hẳn ta đang chạy thật nhanh trong đám đông.
Sau đó, nhảy lên một chiếc xe.
Chiếc xe đi ra khỏi khu nội thành náo nhiệt Trung Hải, đến một bến tàu.
Cái bóng màu máu đó xuống xe, rồi lên một chiếc tàu chở khách.
Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: “Đó là thần thông gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Một loại thuật truy đuổi đơn giản thôi, những thứ trong vòng bán kính mười ngàn dặm, chỉ cần có khí tức của đối phương, thì có thể điều tra được vị trí của đối phương một cách chuấn xác”.
“Nhưng thực lực của cậu quá yếu, không nhìn được phạm vi mười ngàn dặm, một hai trăm dặm chắc không vấn đề”.
Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh kích động!
“Nếu nói như vậy thì tôi có thể tìm được tung tích của bố mẹ tôi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Trên lý thuyết thì được, nhưng cậu phải tìm được một vài thứ mà bố mẹ cậu để lại”.
“Hơn nữa, khí tức trên đó phải chưa tiêu tan”.
Diệp Bắc Minh nói: “Miếng ngọc bội này có được không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lắc đầu: “Không được, đã quá lâu rồi, trên miếng ngọc không còn khí tức của mẹ cậu”.
“Được thôi”.
Diệp Bắc Minh hơi thất vọng.
Anh quay người rời khỏi khu nội thành náo nhiệt, chạy thẳng đến bến tàu chỗ người Đông Doanh đang ở đó.
Một chiếc tàu vô cùng to lớn đỗ bên bến tàu.
Đường trải thảm đỏ.
Ánh đèn lấp lánh.
Các đại minh tinh, phú hào hàng đầu, nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều lên tàu!
Vô cùng náo nhiệt.
Hào quang máu màu đỏ bao trùm cả chiếc tàu, còn những người lên xuống chiếc tàu dường như không nhìn thấy.
“Huyết khí nặng quá, trên tàu có thứ có thể uy hiếp cậu!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh tỏ sắc mặt nghiêm trọng: “Là cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thản nhiên: “Cậu không cần căng thẳng, nếu có nguy hiểm, tôi có thể toàn lực ra tay, giết sạch tất cả”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Lên trước xem sao rồi tính!”
Khi anh đang định lặng lẽ trà trộn đi lên.
Đột nhiên.
Một giọng nói vui mừng vang lên phía sau: “Anh Diệp, sao anh lại ở đây?”
Diep Bac Minh quay d’au.
Nguy Yen Nhien di gay cao got, cat doi chan dai biroc nhanh di den.
Co ta mac vay da hoi mau do.
Hoa nhirong nguyetthen.
Ngpc khoet sau!
Hdvai!
Tam lung trang non na!
Diep Bac Minh cung thay ky la: “Sao
A A/ > 4 A /A
co cung o day?
Nguy Yen Nhien ngan ngudi, sau do phi cirdi noi: “Vira nay chang phai toi goi cho anh, mdi anh tham du” yen tiec sao?”
“Yến tiệc mà tôi nói được tổ chức trên chiếc tàu này, tối nay sẽ có rất nhiều người quyền quý tham dự”.
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Bổng nhiên, ánh mắt Diệp Bắc Minh tối lại, nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.
“Người của gia tộc Cổ Võ?”
Bọn họ cũng đến ư?”
Xem ra chiếc tàu này không hề đơn giản.
Không những có người Đông Doanh, mà còn có người của gia tộc Cổ Võ.
Mấy người của gia tộc Cổ Võ chính là đám người Khương Sơn Hà.
Mấy ngày trước, trên tàu cao tốc về Giang Nam, Diệp Bắc Minh từng va chạm với mấy người này.
“ừm?”
Khương Sơn Hà cảm nhận được ánh mắt của Diệp Bắc Minh.
Bỗng nhiên quay đầu!
Bốn mẳt nhìn nhau.
“Là hắn ta?”
Khương Bộ Trần cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh.
Anh ta nghiến đến sắp vỡ cả răng!
Hôm đó trên tàu cao tốc, Diệp Bắc Minh đã đập vỡ vai của anh ta bằng một chưởng.
Còn bắt anh ta quỳ xin lỗi.
Là người của gia tộc Cổ Võ, anh ta có lúc nào phải chịu ấm ức như vậy?
Kẻ thù gặp nahu, vô cùng đỏ mắt, không ngờ hôm nay gặp được Diệp Bắc Minh ở đây.
Khương Sơn Hà lắc đầu: “Làm việc chính quan trọng hơn, gặp người Đông Doanh trước rồi tính”.
“Diệp Bắc Minh này, sớm muộn cũng phải cho hắn chết!”
Mấy người lên thẳng tàu.
“Gia tộc Cổ Võ?”
Ngụy Yên Nhiên hơi kinh ngạc, cô ta không phải là người của giới võ đạo, tuy xuất thân từ nhà họ Ngụy ở Long Đô.
Nhưng chưa từng nghe nói đến gia
■ ^ /V* . Ạ % 4 /
tộc cố tộc gì đó.
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Không có gì, đưa tôi cùng lên tàu đi”.
Ngụy Yên Nhiên cười rất vui: “Tôi rất vinh hạnh”.
“ĐI thôi”.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đi về phía tàu.
Diệp Bắc Minh đi theo phía sau, hai người một trước một sau đi lên tàu.
Thông qua các chốt kiếm tra, Diệp Bắc Minh đi vào trong một đại sảnh rộng hơn chục ngàn mét vuông.
Bên trong có ba bốn ngàn người, đều là nhân vật nổi tiếng hàng đầu trong giới thượng lưu Trung Hải.
“Diệp Bắc Minh, là anh ta!”
Rất nhiều phú hào nhận ra Diệp Bắc Minh.
Mọi người đều kích động!
Hôm nay trên đỉnh của núi Bàn Long, Diệp Bắc Minh đánh chết Quân Kiếm Phong bằng một quyền, để lại ấn tượng không thể nào phai trong lòng tất cả mọi người.
“Anh Diệp, xin chào, tôi là Lý Truyền Hạo, mong được làm quen VỚI anh”.
“Anh Diệp, tôi là Lưu Tam Sinh, kinh doanh vàng bạc châu báu…”
‘Anh Diệp…”
Một đám phú hào ào lên.
Vây chật kín quanh Diệp Bắc Minh.
Ngay cả chủ tịch của công ty dược phẩm Thiên Hương như Ngụy Yên Nhiên cũng bị người khác chen sang một bên, không người hỏi thăm.
“Các vị, xin lỗi, tôi còn có chút việc”.
Diệp Bắc Minh đẩy mọi người ra.
Đi về hương bóng đỏ máu đó.
Trực tiếp rời khỏi đại sảnh!
Men theo hành lang, định đi sâu vào con tàu.
Bới vì có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong phạm vi năm trăm mét, tất cả mọi thứ đều không thể thoát khỏi con mắt của Diệp Bắc Minh.
Lúc này, cảm nhận của Diệp Bẳc Minh giống như cái ra-đa.
Tất cả mọi thứ trong tàu đều trong đầu của anh!
Trong căn phòng ở tầng trên, có rất nhiều phú hào đang làm chuyện không thế miêu tả với phụ nữ Đông Doanh ở trên giường.
Tâng thứ hai dưới boong tàu.
Nơi này là một sòng bạc lớn, mấy trăm phú hào đang đánh bài tại đây.
Tâng thứ ba phía dưới boong tàu.