Vừa nhìn đã thấy là chuẩn bị riêng cho con trai.
Bên trên còn khắc tên của Diệp Bắc Minh!
Diệp Uyển Thu nhẹ chậc lưỡi: “Anh Minh, thật xỉn lỗi, có vài món đồ chơi bị em chơi ké hư mất rồi”.
Âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc con, những vật này đã có chút niên đại rồi rồi, ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi năm”.
“Hẳn không phải là giả”.
Đáy lòng Diệp Bắc Minh thoáng động đậy.
Diệp Nam Thiên khẽ mỉm cười: “Chuyện đều đã qua, Minh nhi quay về là tốt rồi .
Nét mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: “Nếu đã vậy thì cha của tôi là ai?”
“Tại sao mẹ tôi lại bị học viện Thiên Thần, cung Hạo Miểu và đế quốc Thanh Long đuối giết?”
Diệp Nam Thiên thở dài một hơi:
“Mẹ của con có thiên phú rất khủng khiếp, là người duy nhất có thế xuyên qua rừng rậm ma thú, hơn nữa lại còn quay lại an toàn trong mấy trăm năm trở lại đày”.
“Trên người con bé ấy”.
“Có vô vàn bí mật!
“Đám người thuộc học viện Thiên Thần, cung Hạo Miếu và đế quốc Thanh Long muốn tìm hiểu bí mật ở trên người mẹ con, lại càng muốn biết võ kỹ mà con bé tu luyện!”
“Mẹ con rời khỏi nhà họ Diệp, phần vì muốn bảo vệ nhà họ Diệp, nhưng hơn hết là để bảo vệ con đó!”
Nói đến đây.
Diệp Nam Thiên xúc động!
Phụt!
Đột nhiên, trái tim bời vì quá mức kích động mà rạn nứt, phun ra một ngụm máu đen như mực!
“Ông cụ!”
Bố!
“Ông nội!”
Người nhà họ Diệp loạn thành một nồi cháo heo, tất cả ai nấy đều xông lên phía trước đỡ lấy Diệp Nam Thỉẻn.
Diệp Bắc Minh cũng hét lớn một tiếng: “ông ngoại!”
Anh tách đám người ra, đi đến bên cạnh Diệp Nam Thiên, khuôn mặt tràn ngập áy náy: “Thật xin lỗi, ông ngoại, con chưa làm rõ sự thật mà đã oán hận nhà họ Diệp”.
Diệp Thanh Dương vô cùng tức giận, phùng mang trợn mắt nói: “Nhóc khốn nạn này, cháu còn bắt ông cụ phải quỳ xuống nữa cơ”.
Diệp Bắc Minh hơi bối rối: “Khụ khụ, cậu à, cháu không ngờ là…”
“Hì hì, được rồi, đàn ông nhà họ Diệp chúng ta không đế ý mấy việc lặt vặt”.
Diệp Thanh Dương cười một tiếng thật bỉ ối: “Sau này lại cưới vài cỏ vợ, giúp nhà họ Diệp có thêm mấy đứa nhóc trắng trẻo mập mạp thì cậu tha thứ cho cháu!”
Hoàn toàn không có dáng vẻ trưởng bối.
Diệp Bắc Minh ngây người tạỉ chỗ:
Diệp Uyển Thu lo lắng không thôi: “Bố, bố đừng có đùa giỡn nữa”.
“Mau cứu ông nội đi, ông nội sằp không xong rồi kìa!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh khựng lại, cúi đầu nhìn.
Diệp Nam Thiên nhắm chặt đôi mắt, vị trí giữa hai đầu chân mày có một ngọn lửa đen kịt!
Chỗ lồng ngực lại còn xuất hiện một luồng khí đen nồng đậm!
Đang chậm rãi di chuyển đến tim!
Diệp Bắc Minh cau mày: “Trúng độc!”
Diệp Thanh Dương cắn răng: “Đều là chuyện tốt của thằng Diệp Phi Phàm đáng chết kia, ông cụ không chịu giao chức gia chủ ra cho hắn”.
“Thằng khốn nạn đó lại hạ độc tất cả mọi người trong nhà họ Diệp, hiện giờ mạng sống của bọn cậu đều nằm trong tay thằng hèn Diệp Phi Phàm đó!”
“Chỉ có trong tay Diệp Phi Phàm mới có thuốc giải!”
“Chúng tôi cũng thử dùng rất nhiều biện pháp, mời thử rất nhiều người, hoàn toàn không có cách nào giải được độc!”
“Nếu không phải tất cả mọi người đều trúng độc, sao chúng tôi lại bị Huyết Nguyệt Môn làm khó dễ được chứ?”
“Nếu như không tìm được Diệp Phi Phàm thì chúng tỏi ai ai cũng chết là cái chắc”.
Người nhà họ Diệp lên tiếng.
Người nào người nấy đều rất tức giận.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh kỳ quái, mở miệng nói: “Diệp Phi Phàm đã bị tôi giết
Soạt!
Giây tiếp theo.
Tâm mắt tất cả mọi người đều đặt hết lên người Diệp Bắc Minh.
Xái gì cơ?”
“Diệp Phi Phàm bị cháu giết rồi?”
Mọi người đều sửng sốt!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta đến giới phàm tục để làm phiền tôi nên bị tôi giết chết luôn rồi”.
Khóe miệng Diệp Thanh Dương chợt co rút lại: “Xong rồi, xong hết rồi!”
Diệp Nam Thiên nở một nụ cười: “Minh nhi, trước khi chết con còn có thể trở về nhà họ Diệp, ông ngoại có chết cũng không nuối tiếc”.
“Không muốn đâu!”
“Ông cụ, bọn con không muốn chết mà!”
Người nhà họ Diệp kêu rên đầy trời.
Trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Diệp Phi Phàm chết, không ai biết được thuốc giải của loại độc trong người bọn họ.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “ổng ngoại, ông yên tâm đi, mọi người sẽ không chet!”
“Mọi người trúng phải độc Mạn Đà La và Hóa Công Tán của Tây Vực!”
“Loại độc này ở trong mắt tôi, căn bản còn không được gọi là độc!”
Giây tiếp theo.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Vèo!
Diệp Bắc Minh tiện tay lôi ra vài cây ngân châm, đảm thẳng vào trong người Diệp Nam Thiên.
Phụt!
Diệp Nam Thiên khạc ra một ngụm máu đen, khí đen trên mặt và ngực cũng tan bớt một ít: “Không thế nào, đan điền của ông có cảm giác?”
“Có thể lại lần nữa ngưng tụ nội lực!”
Cố tay Diệp Bắc Minh lật một cái: “Ông ngoại, ăn viên đan dược này đi!”
‘Trong vòng ba ngày sẽ khôi phục được thực lực võ đạo”.
“Đây là…”
Diệp Nam Thiên kinh ngạc.
Những người khác thuộc nhà họ Diệp đều nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay Diệp Bắc Minh!
Tổng cộng có bốn vệt đan văn, đây con mẹ nó chính là đan dược cấp thiên phẩm!
“Đù má!”
Diệp Thanh Dương ngây người, mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng: “Thằng nhóc kia, đây chính là đan dược cấp bậc thiên phẩm, giá trị liên thành đó!”
“Thứ này lấy ra để khôi phục thực lực có phải là quá lãng phí rồi không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sao đâu, loại đan dược này cháu còn nhiều lâm .
Anh thẳng thừng lấy đan dược ra.
Cho mổi một người thuộc nhà họ Diệp một viên đan dược cấp bậc thiên phẩm.
“Má ơi!”
Diệp Thanh Dương bối rối hết cả người.
Vẻ mặt của những người khác trong nhà họ Diệp cũng khiếp sợ vô cùng, cứ như là đang nằm mơ.
Đây chính là đan dược cấp bậc thiên phẩm, cũng không phải kẹo.
Diệp Bắc Minh vậy mà lại phát cho mỗi người một viẻn?
Thật là quá vô lý!
Sác mặt Diệp Nam Thiên đỏng cứng, hoàn toàn không dám ăn viên đan dược cấp thiên phẩm kla: “Minh nhi, loại đan dược thiên phẩm này quý giá quá, ông ngoại không ăn được đâu”.
“Đan dược ở cấp bậc này, ít nhất cũng có thể đổi được một nghìn năm trăm tệ!”
“Hơn nữa có giá mà không nhiều người bán, có tiền cũng mua không được đâu!”
“Mọi người đều trà đan dược lại cho Minh nhi hết đi, để cho thằng bé đi đổi thành tài nguyên tu võ, gia tăng thực lực võ đạo!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “ông ngoại, loại đan dược này là do chính tay con luyện ra”.
“Dùng dược liệu cỡ chừng nghìn năm là được, giá gốc cũng không cao lắm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu thôi!”