Hạ Vũ Hào đung đưa chiếc ly đế cao, dòng nước màu đỏ xoáy thành từng vòng ở trong cốc nhìn vô cùng đẹp mắt, nhưng nó nhuốm thêm một chút áp lực không rõ ràng.
"Tôi uống một ly rượu vang, cô Hướng Thu Vân uống nửa cốc nước ép trái cây, không được hay cho lắm nhỉ?" Bùi Tân đặt ly rượu xuống bàn, lại lần nữa cầm lấy một ly rượu vang từ trong khay của nhân viên phục vụ. Anh ta mỉm cười rồi đưa đến bên miệng cô, mập mờ nói:
"Như vậy đi, tôi cũng không làm khó cô. Cô uống một ngụm thôi, tôi sẽ uống rượu còn lại được không?"
Nói rồi anh ta liếc mắt nhìn Hạ Vũ Hào với vẻ khiêu khích.
Viền của chiếc ly để cao dính son môi của Hương Thu Vân, cô mím chặt môi, sau đó cầm lấy ly rượu trong tay anh ra: "Anh uống một ly rượu, tôi cũng uống một ly. Như vậy mới công bằng."
"Hày, không cần." Bùi Tân nở nụ cười xấu xa, nhưng anh ta không buông tay mà đặt tay mình lên tay cô: "Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ. Nếu như tôi uống một ly mà cũng để cô uống một ly, như vậy chẳng phải là ức hiếp cô sao? Cô uống một ngụm, còn lại để tôi uống là được rồi"
Hướng Thu Vân nhìn tay của hai người đặt lên nhau, nghiến chặt răng.
Rõ ràng Bùi Tân đang đùa giỡn với cô, nhưng qua ngày hôm nay cô phải quay về club Mộng Xuân. Nếu như cô không làm theo ý của anh ta, e rằng anh ta sẽ luôn gây phiền phức.
"Lần trước uống nước ở bể bơi chưa đủ sao?" Hạ Vũ Hào
lạnh lùng nhìn anh ta, nhẹ nhàng đẩy tay của anh ta ra rồi kéo Hướng Thu Vân ra phía sau mình.
Giang Hân Yên vừa mới đến thì ngay lập tức nhìn thấy cảnh tượng này, nụ cười trên gương mặt cô ta cứng đờ lại, một lúc sau mới hồi phục lại vẻ tự nhiên.
"Tổng giám đốc Hạ đang tức giận sao?" Nghĩ đến sự nhếch nhác vào party lần trước, gương mặt tuấn tú của của Bùi Tân tái mét lại. Nhưng anh ta chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười: "Tôi cũng chỉ đùa với cô Hướng Thu Vân mà thôi, anh đừng để ý. Tôi xin lỗi anh."
Anh ta nâng ly rượu lên, uống cạn sạch rồi đặt ly rượu không xuống bàn.
"Quản cho tốt cái miệng và tay của anh, cho dù tôi không cần người phụ nữ của tôi thì cũng không đến lượt anh" Ánh mắt Hạ Vũ Hào liếc nhìn anh ta giống như chim ưng, nói từng câu từng chữ.
Hướng Thu Vân siết chặt nắm đấm, vì dùng nhiều sức quá nên đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Hạ Vũ Hào coi cô là cái gì? Món đồ sao?
"Tôi dùng chung phụ nữ với các anh em quen rồi, không biết tổng giám đốc Hạ lại để ý đến một người phụ nữ tuỳ tiện. như vậy. Là lỗi của tôi, lần sau tôi chắc chắn sẽ không tái phạm nữa" Gương mặt của Bùi Tân lúc đỏ lúc xanh, đôi mắt ngập tràn sự không phục nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười nịnh nọt.
Hạ Vũ Hào không để ý đến anh ta mà quay người nói với Hướng Thu Vân: "Duỗi tay ra."
Cô duỗi tay ra, anh cầm lấy hai ly rượu Champagne rót lên tay cô, sau khi nghiêm túc rửa cho cô thì ném cho cô mấy tờ khăn giấy, bảo cổ lau sạch sẽ.
“Lau sạch rồi” Hạ Vũ Hào đang chế cô dơ bẩn sao? Hướng Thu Vân chịu nhục lau sạch sẽ rồi khẽ nói.
Bùi Tân nhởn nhơ dựa vào bàn, uống liên tiếp năm sau ly rượu vang, khoé mắt nhuốm màu đỏ ửng.
"Sau này khi thấy chó đực động dục thì hãy lờ đi coi như không thấy." Hạ Vũ Hào cầm lấy khăn giấy lau bàn tay dính Champagne, sau đó ném đi và đi về phía Bắc: "Đi theo tôi"
Hướng Thu Vân "Ừ" một tiếng, cúi đầu đi theo sau anh.
Đợi đến khi bọn họ đi được bảy tám mét rồi, Bùi Tân đập ly rượu không xuống bàn "bịch" một tiếng, nhổ xuống dưới đất rồi chửi: "Cái thứ gì chứ! Hừ, một con điếm thối tha có cái gì để trèo lên đầu ông đây!"