Hướng Thu Vân cắt ngang lời cô ấy, ánh mắt mệt mỏi mà tang thương: "Đừng nói nữa."
"Hướng Thu Vân" Chu Hồng vẫn còn muốn thuyết phục cô: "Cô suy nghĩ một chút xem. Dù sao cô cũng không thể rời khỏi Club Mộng Hương, tất cả đều là đồng nghiệp của cô. Nếu như cô đắc tội với bọn họ, cuộc sống sau này chẳng phải càng khó khăn..."
Nói được một nửa, cô ấy che miệng lại rồi xin lỗi: "Xin lỗi"
"Cô nói không sai, không có gì phải xin lỗi... Hướng Thu Vân ngước mắt lên nhìn cô, thấp giọng nỉ non: "Thế nhưng phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn tha thứ cho bọn họ.
Chu Hồng muốn nói lại thôi, do dự mãi rồi mới tiếp lời: "Cô cân nhắc là được rồi, vậy tôi trả tiền lại cho cô".
Hướng Thu Vân vừa định nói tiếp nhưng lúc cô vừa mở miệng thì cửa ký túc xá đột nhiên bị đá văng ra, hai vợ chồng Hướng Bách Tùng không nên xuất hiện ở đây lại đứng ngay cửa.
Gương mặt hai người đều ửng đỏ, chỉ là Hướng Bách Tùng giận đỏ mặt, còn Vu Tuệ Doanh thì khóc đỏ mắt.
Thấy hai người, ánh mắt Chu Hồng đơ ra. Cô ấy nhanh chóng đứng lên, chào hỏi hai người một cách câu nệ: "Chủ tịch Hướng, bà Hướng, hai người...".
Lời chưa dứt, Hướng Bách Tùng đã lướt qua người cô ấy mà vung tay về phía Hướng Thu Vân.
Đôi môi đỏ của Chu Hồng khẽ nhếch lên, bị dọa sợ bởi cảnh tượng này.
Nhưng cú tát này không thể rơi lên mặt Hướng Thu Vân. Cô đứng trên đất với đôi chân trần, nắm lấy cánh tay đang vung tới của Hướng Bách Tùng rồi thản nhiên nói: "Chủ tịch Hướng gặp người đã đánh, sự nho nhã bên ngoài đều là ngụy trang sao?".
Thực sự khó tưởng tượng nổi, người đàn ông lúc trước cưng chiều, nâng niu cô trong lòng bàn tay, mặc kệ cô vì theo đuổi Hạ Vũ Hào mà làm ra bao chuyện hoang đường. Ông ta luôn cười trừ, chưa bao giờ trách cô.
Bây giờ nghĩ lại, đó chưa chắc đã là cưng chiều, có lẽ chỉ là lợi dụng cô để trở thành thông gia với nhà họ Hạ.
Không phải, nếu như ông ta thật sự yêu thương đứa con gái như cô, làm sao vừa xảy ra chuyện đã coi cô là đứa con rơi?
"Buông tay!" Hướng Bách Tùng gào lên, muốn tiếp tục cú tát đó.
Nhưng sức của Hương Thu Vân quá mạnh, đến mức ông ta không những không thể tát tiếp, mà ngay cả rút tay về cũng khó, tiến thoái lưỡng nan vô cùng xấu hổ.
Hướng Thu Vân cười nhạo một tiếng: "Buông tay, sau đó để chủ tịch Hướng tát tôi tiếp sao? Xin lỗi, tôi không phải đứa ngốc."
"Mày... Hướng Bách Tùng tức giận tới mức thở hồng hộc, dùng tay còn lại để chỉ về phía cô: "Nhà họ Hướng chúng tao làm sao có thể có loại con gái không biết xấu hổ, bạc tình bạc nghĩa như mày?".
Cho dù bản thân đã tự nhủ đừng hy vọng vào bố nhưng lúc nghe thấy lời này của ông ta, Hướng Thu Vân vẫn cảm thấy đau đớn trong lòng.
Cô liếm liếm cánh môi khô khốc: "Nếu tôi nhớ không lòng, hai năm trước chủ tịch Hướng đã đuổi tôi ra khỏi nhà họ
Hướng. Nói một cách nghiêm chỉnh, tôi đã không còn là người nhà họ Hướng các người".
Nghe đến đây, hai mắt Hướng Bách Tùng trừng trừng, tức giận nửa ngày không nói nên lời.
Chu Hồng bên cạnh thấy cảnh tượng này, không biết nghĩ đến điều gì. Cô ấy cắn chặt môi, ánh mắt âm u không rõ, giống như đang cố gắng kìm nén điều gì.