Hạ Vũ Hào: “Vậy nếu như anh ta từ chối chữa chân cho Hướng Thu Vân, cháu tới tìm ngài là có ích đúng không?"
Nghe thế, thím Lưu dừng một chút, ngay sau đó cười nói: “Cái này cũng không cần phải phiền ngài, mấy ngày hôm trước cháu trai của tôi mới từ Mỹ trở về, tôi đã nói kỹ với thằng bé rồi, để thằng bé khám chân miễn phí cho Thu Vân, nhất định phải chữa khỏi chân của Thu Vân”
Bà ấy lại cười một chút: “Thu Vân của chúng tôi tính tình xấu, vẫn luôn yêu hận rõ ràng, không thích lợi dụng tình cảm của người khác. Nếu ngài thật sự có lòng ấy mà, tôi chỉ phiền ngài cách xa Thu Vân nhà chúng tôi ra một chút đi nha!”
“Vậy thì cảm ơn thím Lưu. Ánh mắt Hạ Vũ Hào tối sầm lại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn vài cái, sau đó đứng lên, cởi bỏ một cúc áo sơmi, lại phát hiện cảm giác nặng nề khó hiểu trong lòng kia vẫn chưa giảm bớt.
Thím Lưu: “Ngài hiểu lầm rồi, tôi làm như vậy là vì Thu
Vân, không phải vì ngài, ngài không cần cảm ơn tôi.”
“Cháu còn có chút việc, xin phép đi trước, sau này có rảnh lại đến thăm thím Lưu”
Hạ Vũ Hào bất giác nhíu mày, chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút đã!”
Thím Lưu chắn ngang cây chổi trước đầu gối anh, thu lại độ cong khóe miệng:
“Không cần biết chân tướng việc hai năm trước ngài đánh gãy chân của Thu Vân là cái gì, nói cho cùng thì bởi vì việc này mà Thu Vân không cần ngồi tù cả đời, tôi cảm ơn ngài.”
“Nhưng như thế không có nghĩa là tôi thích ngài đâu đấy, những chuyện này nọ ngài gây ra cho Thu Vân, đừng nói là Thu Vân, một người ngoài như tôi đây cũng không chấp nhận được.
“Nếu ngài thật sự muốn tích chút đức, làm phiền ngài buông tha cho Thu Vân, sau này cách xa Thu Vân một chút, người làm thím là tôi đây trước tiên thay Thu Vân cảm ơn cậu!”
Hạ Vũ Hào quét mắt nhìn cây chổi ở trước người, tầm mắt dời đến trên người thím Lưu, hơi mang theo ý châm chọc: “Làm sao ngài biết được không phải cô ấy có lỗi với cháu?”
“Sao?” Thím Lưu sửng sốt.
Hạ Vũ Hào vượt qua cây chổi, đi nhanh ra khỏi quán mì, lạnh lùng nói: “Chuyện giữa cháu và Hướng Thu Vân còn không tới lượt ngài quan tâm
Hướng Thu Vân vốn là nằm phòng bệnh đơn hạng VIP nhưng giờ phút này trên giường dành cho người thân lại có thêm một bệnh nhân.
Bệnh nhân với khuôn mặt tuấn tú có vài nét tương tự Hướng Thu Vân, ăn mặc quần áo bệnh nhân nằm ở trên giường bệnh, chân trái cùng tay trái bó thạch cao treo ở giữa không trung, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
“Anh... Ngốc đấy à?”
Hướng Thu Vân ngồi ở trên giường bệnh nhìn anh trai cô, tâm trạng một lời khó nói hết.
“Nếu như bố giam anh lại, nếu không phải anh sợ em bị người khác khi dễ, sao đến nỗi anh phải nhảy xuống từ lầu hai chứ? Nếu không phải anh từ cửa sổ nhảy xuống, bây giờ có thể... Ai u!”
Hướng Quân không cẩn thận đụng tới chỗ vết thương, đau đến mức khuôn mặt anh tú biến sắc trong một giây.
Lâm Quỳnh Chi đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn anh ta.
Chu Hồng cúi đầu, dùng sức ngăn lại tiếng cười, bả vai run rẩy từng đợt.
“Em cũng là người trưởng thành đã lãnh căn cước công dân rồi, anh không cần lo lắng cho em đến vậy, sau này làm việc cũng không nên lỗ mãng như thế.
Hướng Thu Vân mím môi, liếc mắt nhìn chân bị treo giữa không trung của Hướng Quân một cái, thở dài một hơi khó mà nghe thấy được.
Hướng Quân đã thành bệnh nhân nhưng còn không chịu yên tĩnh, thân thể không thể động đậy nhưng cũng không cản được dã tâm muốn thể hiện của anh ta.
Anh ta và vợ đấu võ mồm, Hướng Thu Vân và Chu Hồng xen vào đôi ba câu nói, bầu không khí trong phòng bệnh rất hài hòa.
8 giờ tối, Chu Hồng chuẩn bị rời đi, kết quả mới vừa đẩy cửa ra liền thấy được hai người không thể ngờ tới xuất hiện.
Cô ấy theo bản năng liếc mắt nhìn Hướng Thu Vân, nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại.
Thấy vậy, Hướng Thu Vân nhìn về phía cửa, hỏi: “Làm sao vậy?”
Chu Hồng cười gượng hai tiếng, đang muốn nói chuyện, bên ngoài vang lên giọng nói của Hướng Bách Tùng: “Ai ở bên trong, mở cửa ra.