Anh sẽ không sợ sau khi ông cụ Hạ chết đi thì anh chẳng lấy được gì sao? "Thật không hiểu Vũ Hào nó coi trọng cô ở điểm nào!" Ông cụ Hạ nhìn cô từ trên xuống dưới: "Đúng là có mắt như mù!"
Hướng Thu Vân cúi đầu, cả người căng cứng mặc ông cụ dò xét, trong lòng không biết đang có tư vị gì.
Rầm!
Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị mở tung ra.
Hạ Vũ Hào thở hồng hộc chạy vào, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, mồ hôi trên người tuôn rơi như mưa.
Lúc này nút áo vest của anh đã bị bung ra, áo sơ mi trắng bên trong thì ướt đẫm, dính sát lên người anh, mơ hồ để lộ ra cơ bụng.
Sau khi đi vào anh chưa từng nhìn ông cụ Hạ một cái, đôi mắt dính chặt lên người Hướng Thu Vân.
Anh bước lên phía trước vài bước, hai tay ôm lấy bờ vai của cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy ngoài vết thương bị người ta đánh lên mặt hai cái thì cô không sao cả anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn hơi trầm xuống.
"... Còn đau không?"
Hạ Vũ Hào hơi dừng lại, run rẩy giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve dấu tay trên mặt cô.
Hướng Thu Vân quay đầu đi, nhíu mày tránh né, không muốn để đụng vào. Khi anh hụt hẫng hạ tay xuống, đôi mắt của Hạ Vũ Hào cũng trở nên ảm đạm hơn, sau đó anh đứng chắn trước người cô, để cô đứng sau lưng anh.
Mặt anh không đổi sắc nhìn ông cụ Hạ, nói: "Chuyện tôi làm thì tự tôi gánh chịu hậu quả, đừng làm liên lụy đến người khác.
Ông cụ Hạ cười lạnh rồi một tiếng, mất kiên nhẫn nói: "Cô ta mang thai con của cháu, từ giờ đến khi cô ta sinh đứa bé ra, ông sẽ không động vào cô ta, mau cút đi!"
Hạ Vũ Hào khế nhíu mày, sau đó không nói câu nào kéo tay Hướng Thu Vân đi ra ngoài.
"Vị trí tổng giám đốc mới ông đã tìm xong rồi, bắt đầu từ ngày mai cháu hoàn thành nốt chuyện bàn giao công việc của mình đi. Còn nữa, ngày mai 3% cổ phần của tập đoàn Hạ thị do cháu đứng tên sẽ được chuyển đi. Khi luật sư tới cháu phối hợp với người ta một chút. Có ý kiến gì không?"
Ông cụ Hạ lạnh giọng nói.
Hướng Thu Vân nhíu mày, dừng bước.
Nhưng Hạ Vũ Hào lại hoàn toàn không có ý muốn dừng lại, vẫn kéo tay cô đi ra ngoài như trước, vừa đi vừa nói: "Được thôi."
Trông thấy anh không chút do dự đi ra khỏi phòng bệnh, trên mặt ông cụ Hạ đau rát như bị mưa bão táp vào, sau đó ông cụ cầm lấy chén nước trên bàn ném mạnh vào cửa, một tiếng “xoảng” vang lên.