“Được, tôi đi nấu nước, bác sĩ Lục ngồi chờ một lúc.” Hướng Thu Vân hơi xấu hổ cười với anh ta, xoay người vào phòng bếp, phát hiện Hạ Vũ Hào cũng ở trong phòng bếp, không biết anh đã
đứng đây bao lâu.
Anh không mặc áo vest, cà vạt cũng không thắt, áo sơ mi màu đen cởi hai cái nút trên cùng, để lộ xương quai xanh mê người, trên người anh còn có mùi rượu nồng nặng, trên bàn bếp để một chén canh giải rượu.
Hướng Thu Vân thờ lơ liếc nhìn anh, khóe môi đang cong lên dần xìu đi, đi vòng qua anh lấy ẩm nước.
Hạ Vũ Hào nhắm mắt đi theo phía sau cô, trong mắt rất thâm sâu: “Em ra khỏi quán cơm lúc một giờ ba mươi lăm phút, bây giờ đã là ba giờ bốn mươi tám phút”
“Hơn hai tiếng, vậy là đủ thời gian để thuê phòng với người khác ở bên ngoài rồi” Sau khi Hướng Thu Vân nấu nước xong thì xoay người ra sau, nhưng không ngờ rằng anh đứng gần cô như vậy, cơ thể hai người gần như dán chặt vào nhau.
Hạ Vũ Hào đặt tay lên bàn phía sau lưng cô, giam cô vào trong anh: “Tôi không nghi ngờ em, chỉ là không thích em ở riêng với người đàn ông khác”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, khi anh nói chuyện hơi rượu phả lên trên mặt Hướng Thu Vân. Cô muốn lùi về sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người nhưng phía sau cô chính là bàn dài, vốn dĩ không còn đường lùi.
"Tôi không có liên quan gì đến người phụ nữ kia cá”Hạ Vũ Hào cúi đầu nhìn cô, trong đáy mắt cô chỉ có hình bóng của anh, khiến cho trái tim của anh đập lên thình thịch.
Trên người anh còn ám mùi hương nước hoa nồng nặc của người phụ nữ khác, Hướng Thu Vân nhíu mày: “Anh có qua lại với những người phụ nữ khác hay không, chẳng liên quan gì đến tôi cả."
Cô thật sự không thích cảm giác bị anh ôm vào trong ngực, có hơi ngửa người ra sau, muốn mượn cách này để kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Nhưng cô vừa ngã người ra sau một ít, cơ thể anh sẽ nghiêng về trước một ít. Cuối cùng cô gần như nằm trên bàn, mà anh thì đang đè chặt trên người cô, bầu ngực mềm mại của cô và cơ ngực cứng rắn của anh dán chặt vào nhau.
Mập mờ, xinh đẹp.
“Nếu như thật sự không thèm để ý, vì sao khi ấy lại nổi giận?” Tay Hạ Vũ Hào đỡ vòng eo của cô, ánh mắt dừng trên cánh môi cô, yết hầu hơi trượt lên trượt xuống, phần da thịt kề sát cơ thể có dần nóng lên.
Anh không biết mình đã hối hận về chuyện của cô bao nhiêu lần rồi, hối hận lúc trước cô nhiều lần đưa đến trước mặt anh, mà anh lại không muốn cô.
“Tôi không có tức giận, anh nhìn lầm rồi.” Ánh mắt của anh làm Hướng Thu Vân thấy không thoải mái, cô quay đầu đi, nhíu mày, đôi tay chống trước người anh đẩy anh ra.