Một giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt, cô nhanh chóng lau đi.
Chỉ trong chốc lát, cả buổi tiệc sinh nhật đều im lặng. Mọi người đều nhìn về phía hai người họ với vẻ kinh ngạc, không hiểu, tò mò hoặc là trêu tức.
Giang Hân Yên rút bàn tay trống trơn lại, ngẩn người nhìn những bức ảnh rơi lả tả trên mặt đất. Nụ cười biến mất giống như bọt biển bảy sắc màu dưới ánh nắng mặt trời, chỉ còn lại đau thương:
"Hướng Thu Vân..."
"Đừng gọi tên tôi!" Cơ thể của Hương Thu Vân hơi run rẩy, sự điên cuồng và phẫn nộ toát ra từ trong xương tuỷ, dường như khiến cho những mạch máu sắp nổ tung:
"Cô không xứng! Giang Hân Yên, cô không xứng!"
Bởi vì che đi vết sẹo dài trên đùi cô nên bộ lễ phục được thiết kế rất dài. Cô xách vạt váy rồi chạy ra khỏi sảnh bữa tiệc trong ánh mắt của Giang Hân Yên và ánh mắt chằm chằm của những người khác.
Trong khách sạn người ra vào tấp nập, Hướng Thu Vân loạng choạng đi lên phía trước. Cô không nhìn bọn họ, nhưng luôn cảm thấy những người này đang bàn luận về cô giống như hai năm trước...
"Chính là cô ta, người lái xe đâm chết cô Giang. Bây giờ người ta vẫn còn cứu giúp đó."
"Chẳng phải hai người họ là bạn tốt sao? Tại sao Hướng Thu Vân lại ra tay nặng như vậy?"
"Dù không phải là bạn bè thì cô ta cũng không thể ra tay tàn nhẫn như vậy được. Như vậy... Như vậy chẳng phải là giết người sao?"
"Cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, cô ta cả ngày. lông bông vô học giống y hệt anh trai của mình, còn bắt nạt bạn học trong trường, vốn chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Nếu như không phải nhà họ Hướng nhà lớn nghiệp lớn thì hai anh em đã đến đồn cảnh sát từ lâu rồi"
Có mấy người đứng chờ trước thang máy, bọn họ cũng nhìn cô và mấp máy miệng bàn tán giống như những người khác.
Hướng Thu Vân không nghe thấy bọn họ đang nói gì, nhưng luôn cảm thấy bọn họ đang phê bình và cười nhạo cô. Gương mặt cô tái nhợt chạy qua thang máy, xách vạt váy đi vào trong cầu thang bộ ở bên cạnh.
Bên trong cầu thang bộ tối đen, chiếc đèn cảm ứng âm thanh sáng lên theo tiếng vang gấp gáp "cộp cộp cộp" của đôi giày cao gót. Nhưng sau khi cô chạy qua, nó lại trở về với màu đen ảm đạm như cũ.
Thang bộ cử tuần hoàn vô tận giống như cơn ác mộng mà cô đang trải qua vậy, làm thế nào cũng không đến điểm cuối.
Bịch!
Hướng Thu Vân bị treo chân, ngã từ trên bậc thang xuống, lộn nhào hai ba bậc thang rồi dừng hẳn. Không bị thương gì nghiêm trọng.
Không có âm thanh, ánh đèn bên trong thang bộ lại tắt. Xung quanh là một mảng tối đen, rất yên tĩnh.
Tiếng nước rơi vang lên không rõ ràng, ngay sau đó tiếng nước rơi xuống càng trở nên dồn đập.
Hướng Thu Vân ôm lấy hai chân, ngồi xổm trong bóng tối, không biết từ bao giờ mà gương mặt đã đẫm nước mắt. Cô sụt sịt mũi, lấy váy lau mặt, ngơ ngẩn nhìn bóng tối ở phía trước. Cô không muốn cử động và cũng không muốn nói chuyện.
Lạnh quá. Bên trong thang bộ này rất lạnh, nhưng làm sao lạnh bằng trong tim.
Có lẽ cô sẽ chết ở đây, người phát hiện ra cô cũng sẽ là công nhân vệ sinh. Hướng Thu Vân ôm chặt hai chân, cằm. đặt lên đầu gối, xương cốt rắc rắc đau đớn.
Không phải là cô chưa từng nghĩ sau khi ra tù sẽ vạch trần bộ mặt thật của Giang Hân Yên, không phải chưa từng nghĩ sau khi biết sự thật, Hạ Vũ Hào và ba mẹ có áy náy mà nói lời xin lỗi với cô hay không. Không phải chưa từng nghĩ đến cảnh Giang Minh Thắng sẽ xin lỗi cô hết lần này đến lần khác..