Hướng Thu Vân uống nửa ly nước, đặt ly lên bàn: "Cô về đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
"Hôm nay tôi không có việc gì, nên sẽ ở lại đây với cô, nếu có chuyện gì, tôi còn có thể giúp một tay" Chu Hồng cảm thấy có thể lý giải tâm trạng của Hương Thu Vân, đổi lại người khác khen ngợi tình địch của cô ấy, cô ấy cũng sẽ mất hứng.
Hướng Thu Vân nhấc mắt lên nhìn cô ấy một cái, nằm trở lại giường: "Nếu như tôi có thể rời khỏi Club Mộng Hương, không cần biết có thể trở về nhà họ Hướng hay không, cũng sẽ không để cho cô giúp không đâu, cô mau về đi”.
Khuôn mặt Chu Hồng đỏ bừng, nền phân thật dày cũng không che được sự xấu hổ của cô ấy.
"Mấy ngày nay vì tôi mà bận rộn, vất vả cho cô rồi" Vết thương ở chân phải có chút ngứa ngáy, Hướng Thu Vân cố nén xúc động muốn gãi: "Tôi có việc có thể gọi bác sĩ y tá, cô cũng về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
"Vậy...vậy cô có việc gì thì gọi cho tôi, hôm nay tôi không bận." Khuôn mặt đổ ứng của Chu Hồng đã hết, ngập ngừng nói một câu rồi rời đi.
Hướng Thu Vân nằm trên giường, lẳng lặng nhìn chằm chằm trần nhà. Chu Hồng nói không sai, con người, thật sự rất phức tạp.
Giang Hân Yên và Giang Minh Thắng vừa ra khỏi bệnh viện không lâu, liền nhận được điện thoại của Vu Tuệ Doanh, nói lúc này bà Giang đang ở nhà họ Hướng cãi nhau rất dữ dội với Hướng Bách Tùng và Hướng Quân, gọi bọn họ đến khuyên nhủ.
Hai người kêu tài xế đổi hướng, đến nhà họ Hướng.
Lúc bọn họ đến, Vu Tuệ Doanh dẫn theo người giúp việc chờ ở ngoài từ sớm. Thấy hai người tới, bà ta giống như tìm được người đáng tin cậy, vội vàng đi lên nghênh đón.
"Hân Yên, Minh Thắng, thật sự là gì không còn cách nào mới nhờ hai đứa tới đây" Vụ Tuệ Doanh nói chuyện, nước mắt liền rơi: "Trước không nói ai đúng ai sai, chú Hướng của các cháu có bệnh tim, tiếp tục cãi nhau như vậy, nhất định ông ấy sẽ vào viện”
Giang Hân Yên vội vàng lấy khăn tay ra đưa cho bà ta, an ủi nói: "Di Vu đừng nóng vội, con và anh trai con không phải đã tới sao? Mẹ con đâu ạ?”
"Đang ở trong...trong phòng khách” Vụ Tuệ Doanh lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Thu Vân, Hướng Quân hai đứa làm ra chuyện như vậy, anh em các con còn có thể tới hỗ trợ, thật sự dì...thực sự dì không biết làm thế nào để cảm ơn hai đứa”
Giang Hân Yên dịu dàng nói: "Dì đừng khách khí như vậy, chúng ta mau vào trong thôi”
Ba người cùng đi vào, bà Giang đang đôi co với bố con Hướng Bách Tùng, không khí giương cung bạt kiếm, người giúp việc thấp thỏm đứng ở một bên, muốn khuyên cũng không dám, có một người cầm sẵn thuốc trợ tim trong tay, đề phòng vạn nhất.
"Cậu cũng giống như Hướng Thu Vân, chính là súc sinh vô lương tâm" Bà Giang chỉ vào mặt Hướng Quân, chửi bới: "Trước kia hai đứa đến nhà họ Giang, có lần nào Hân Yên tiếp đãi hai đứa không tốt?” .
"Lúc cậu sắp thi đại học, thành tích không tốt, Hân Yên còn để anh nó dạy thêm cho cậu, tranh thủ cùng nhau thi vào trường đại học tốt. Cả ngày nó đi theo cậu, một câu anh Hướng Quân hai câu anh Hướng Quân, sao cậu có thể đối xử với nó như vậy?”
Nói đến chỗ kích động, nước bọt bà ta phun cả lên mặt Hướng Quân.
Hướng Quân lau sạch nước bọt trên mặt, bị chỉ vào mặt mắng lâu như vậy, đã sớm mất kiên nhẫn: "Tôi kính bà là trưởng bối mới nhịn bà lâu như vậy, bà đừng ép tôi”
"Tôi ép cậu thì cậu còn có thể làm gì? Động tay với tôi à?" Bà Giang tiến lên phía trước thêm vài bước, móng tay chọc vào mặt Hướng Quân: "Súc sinh không có lương tâm, chuyện Hướng Thu Vân thiếu chút nữa đụng chết Hân Yên, tôi không so đo với nhà họ Hướng các cậu, kết quả cậu lại lấy oán báo ơn, ức hiếp Hân Yên”
Nghe vậy, Hướng Quân hoàn toàn tức giận, đẩy bà Giang ra, quát lớn: "Chuyện hai năm trước, còn chưa biết là ai nợ ai đâu? Tối cảnh cáo bà đừng động tay động chân với tôi nữa, tôi cũng không có thói quen đánh phụ nữ”.
"Mẹ, mẹ sao rồi?" Giang Minh Thắng vội vàng đi qua đỡ lấy bà Giang.
Bà Giang không ngờ Hướng Quân thật sự động tay với bà ta, bà ta thở hổn hển, nửa ngày không nói nên lời.
"Hướng Quân, sao con lại đẩy bác Lâm của con như thế?" Vu Tuệ Doanh đi tới trước mặt Hướng Quân, lo lắng nói: "Mau xin lỗi bác Lâm”