Sau đó tôi đánh anh ta! Tôi còn không than là tôi đánh đau tay, anh ta thế mà đã báo với ba tôi, còn bảo tôi phải phụ trách, lấy thân báo đáp! Tôi khinh vào, anh ta ngon như thế, sao không lên trời đi?
Hướng Thu Vân: "...”
Cuối cùng cô không chịu nổi Nhậm Gia Hân quấy rầy, cô đi hơn bốn mươi phút, ra bên ngoài khu cứ xá gọi taxi, đi đến Công ty luật Tân Tạo.
“Xin chào, xin hỏi cô cần giúp gì?” Lễ tân hỏi.
Không đợi Hướng Thu Vân trả lời, một bóng người chạy đến nhanh như gió, trực tiếp nhảy lên người cô, suýt nữa đã áp đảo cô xuống đất.
"Tôi biết cô tốt nhất! Cô là Quan Âm Bồ Tát cứu vớt tiểu tiên nữ!” Nhậm Tiểu Nhã kích động như điên.
Hướng Thu Vân: "..."
Hướng Thu Vân khí lực lớn, nhưng cũng không quen có một cô gái treo trên người cô như koala: “Cô xuống trước đi”
“Tôi không xuống!” Nhậm Gia Hân mặt đều đã nhăn thành một cục, khóc hu hu: “Kẹo da trâu kia đuổi đến nơi rồi, sư phụ tôi đang nói chuyện với anh ta, thể mà còn phát rồ lên bảo tôi xin lỗi miếng kẹo da trâu kia!!!”
Hướng Thu Vân quả thực là phải kéo Nhậm Gia Hân từ trên người mình xuống, các cô cũng không quen biết nhau bao lâu, cũng không biết tại sao cô ta lại dính cô như thế.
“Hừ, thế mà còn bắt tôi phải xin lỗi kẹo da trâu, tôi không muốn tên bạn trai này nữa!” Nhậm Gia Hân bĩu môi, nắm chặt tay động viên mình: “Hướng Thu Vân, nhất định phải bảo vệ tốt Angela phe mình!!!”
Hướng Thu Vân: "..."
Lúc này, Chung Khánh Hiên đã bước đến, gọi Nhậm Gia Hân: “Cô nhóc, em qua đây”
“Em không qua!” Nhậm Gia Hân nhảy đến sau lưng Hướng Thu Vân, cảnh giác nhìn Chung Khánh Hiên.
Ngữ khí Chung Khánh Hiền chậm lại: “Tự em suy nghĩ cho kỹ, xin lỗi anh Đổng dễ hơn, hay về xin lỗi ba em dễ hơn?”
“Chia tay với anh là dễ nhất!” Nhận Gia Hân nói: “Người khác đi theo sau lưng em khuyên hai chúng ta chia tay, anh không đánh anh ta thì thôi, lại còn không cho em đánh?! Có bạn trai nào như anh à?! Máu lạnh vô tình!!!”
Nói đến phía sau, quả thực là từng câu nhỏ máu.
Hướng Thu Vân ho nhẹ một tiếng: “Cô Nhậm, chi bằng cô cứ xin lỗi một tiếng? Dù sao cũng tốt hơn bị ba cô mắng”
Cô Nhậm và đối phương đều là người trưởng thành rồi, quan hệ giữa bọn họ nếu không xử lí tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến qua hệ giữa ba của bọn họ. Chuyện lớn hóa nhỏ dù sao cũng tốt hơn là vì chuyện nhỏ mà biến thành kẻ thù.
Nhậm Gia Hân lắc đầu như trống bỏi.
“Cô cứ xin lỗi anh ta, bị chọc tức thì anh sẽ nghĩ cách trả thù cho em từ phương diện khác.” Chung Khánh Hiện bất đắc dĩ, đi đến bên cạnh Nhậm Gia Hân nhỏ giọng nói: “Ức hiếp người khác cũng phải có cách, không thể chỉ dùng sức mạnh, phải động não”
Hướng Thu Vân: “...”
Ánh mắt Nhậm Gia Hân sáng lên: “Thật à?”