Hướng Thu Vân liếm đôi môi khô khốc, bức tường lạnh lẽo ở sau lưng và cơ thể nóng rực của anh ở phía trước khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu, cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, hàng lông mi run rẩy không kiểm soát.
Cho dù không muốn thừa nhận nhưng cô thực sự rất sợ anh.
Dù cho lý trí mách bảo cô rằng đừng sợ, nhưng cơ thể lại ghi nhớ lấy cơn đau mà anh đã từng mang lại cho cô.
Sợ anh, đã trở thành thứ khắc sâu vào trong lòng.
Lạch cạch.
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra.
“Hướng Thu Vân, tôi đến thăm cô đây, cô có thấy khoe hơn không?”
Nhậm Gia Hân ôm lấy bó hoa hí hửng chạy vào, khi nhìn thấy hai người suýt dính chặt với nhau trong phòng bệnh thì cô ta trước tiên là ngạc nhiên và khó bề tưởng tượng, sau đó thì mặt đỏ bừng cả lên.
Hạ Vũ Hào quay đầu lại liếc nhìn cô ta, rồi anh đứng thẳng người quay mặt về phía cô ta.
Còn Hướng Thu Vân thì mím môi, đi vài bước đến trước giường bệnh rồi ngồi xuống.
“Hai... hai người...
Mặt của Nhậm Gia Hân đỏ như trái cà chua, cô ta hai mắt sáng lên nhìn lấy hai người và mặt càng thêm đỏ, sau đó nghiến răng nói với Hạ Vũ Hào:
“Tôi hôm nay đến thăm Hướng Thu Vân, anh... anh đi tắm nước lạnh trước đi!”
Hạ Vũ Hào nhất thời không hiểu ý của cô ta, khẽ cau mày lại và không lên tiếng.
“Không phải như cô nghĩ đâu.
Hướng Thu Vân xoa trán, giọng nói có chút khàn:
“Vừa nãy tôi với tổng giám đốc Hạ chỉ là đang nói một vài chuyện.
Sau khi nói xong, cô chỉ vào quần áo bệnh nhân gọn gàng của mình, rồi lại chỉ vào cái cổ và đôi môi hơi nứt nẻ. Hạ Vũ Hào nhìn theo động tác của cô, ánh mắt loé lên, hạch cổ khẽ nhúc nhích.
“À.”
Nhậm Gia Hân kéo dài giọng đáp một tiếng, lén lút liếc nhìn Hạ Vũ Hào một cái, sau đó đi từng bước nhỏ đến trước giường bệnh, vểnh mông lên tặng hoa cho
Hướng Thu Vân: “Chúc cô sớm thoát khỏi bể khổ!”
Ngay khi vừa dứt lời thì cô ta đã nhanh chóng lui đến cửa và đứng sát vào cửa.
Cô ta mặt mày tái mét và trông vô cùng căng thẳng.
Hướng Thu Vân: “. ”
Hạ Vũ Hào như thể không nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Nhậm Gia Hân vậy, anh bước đến bên cạnh giường, cầm lấy bó hoa trong tay của Hướng Thu Vân rồi đặt lên bàn.
“Chao ôi!”
Đột nhiên có người đẩy cửa khiến cho
Nhậm Gia Hân đứng sát cửa suýt chút ngã nhào xuống đất.
Chung Khánh Hiền xách trái cây bước vào, anh ta không khỏi dở khóc dở cười khi nhìn thấy vẻ mặt nhếch nhác của cô học trò: “Cô đứng ở cửa làm cái gì vậy?”
“Tảng băng cũng ở đây, khiến tôi sợ chết khiếp!”
Nhậm Gia Hân rụt cổ lại và nói nhỏ: “Thầy ơi, anh mau đưa anh ta ra ngoài đi, tôi không dám nói chuyện với Hướng Thu Vân khi anh ta ở đây, hu hu hu.