Hướng Thu Vân ngắm nhìn phương xa, thành phố phồn hoa rực rỡ đầy màu sắc, phồn hoa đến làm người ta loá mắt, làm vô số người trầm mê, lại làm cô cảm thấy chán ghét.
Cô bóp bóp cẳng chân nhức mỏi, đi đến bên thành bể bơi, vớt rác trong đó ra cho vào túi đựng rác, sau khi thả mình xuống làn nước trong bể, cô kéo theo cơ thể mệt mỏi cố chịu đựng cơn buồn ngủ đến làm sạch bể bơi.
Trời càng về khuya càng lạnh, chỉ mặc mỗi bộ đồng phục của câu lạc bộ đã vội vàng chạy lên đây quét dọn. Cô lấy cây chổi lau dựa vào trong người mình, sau đó xoa hai bàn tay lại với nhau, đưa lên tới bên miệng thổi một hơi vào giữa hai lòng bàn tay.
Lộc cộc.
Thanh âm của giày cao gót va chạm mặt đất tạo ra âm truyền tới ngày càng gần, với không khí yên tĩnh trên sân thượng thì nó có vẻ hơi đột ngột.
Hướng Thu Vân vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy có một người phụ nữ đang đóng cửa sân thượng. Ánh sáng ở chỗ cửa sân thượng không sáng cho lắm, không thể thấy rõ được tướng mạo của người phụ nữ đó mà chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
Cô nhíu mày, hét lên với người phụ nữ: “Cô đừng khóa cửa, tôi quét dọn xong rồi khóa.
Người phụ nữ chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, không để ý tới cô, tiếp tục khóa cửa.
Hướng Thu Vân lúc này mới cảm thấy được có điểm không thích hợp, cô ném cây lau nhà trong tay, chạy nhanh về phía người phụ nữ kia: "Cô muốn làm gì?"
Thấy cô đang chayh tới, động tác trên tay người phụ nữ kia càng nhanh hơn, cô ta nhanh chóng khóa cửa lại rồi bỏ chạy.
Hướng Thu Vân cau mày chạy đến bên cánh cửa, dùng sức đẩy cánh cửa nhưng nó không nhúc nhích: "Có ai ở đó không? Có ai nghe thấy tôi nói gì không?"
“Bên ngoài có người không?”
“Có ai ở bên đó không?!”
Hướng Thu Vân gân cổ lên hô nửa ngày, bên ngoài cũng không có nửa tiếng đáp lại. Lúc này mọi người cũng đã tan làm, ngoại trừ cô và người phụ nữ lúc nãy thì ai sẽ đi lên sân thượng cơ chứ?
Tệ hơn nữa, điện thoại hết pin nên cô để lại ký túc xá chứ không mang theo tới đây.
Một trận gió thổi tới có chút lạnh, Hướng Thu Vân hắt xì một cái, quấn lấy quần áo trên người. Hồ bơi vẫn chưa được làm sạch nhưng cô đã không còn ý nghĩ muốn tiếp tục quét dọn.
Cơ thể mệt mỏi giống như chiếc xe bị rút hết xăng, không còn một chút sức lực nào, cô kéo cái ghế dựa tới ngồi xuống.
Gió thổi tới từng cơn, từng cơn mà khí lạnh cũng tăng theo từng cơn, phía xa còn vang lên cả tiếng sấm, giống như là sắp mưa. *
Bây giờ đã là một giờ rưỡi sáng nhưng Hạ Vũ Hào năm ở trên giường lại không thấy buồn ngủ chút nào.
Anh ngây người nhìn lên trần nhà, từ đêm qua đến giờ những gì Chung Khánh Hiên và mẹ anh nói vẫn liên tục hiện lên trong đầu anh.
“Nếu như cậu vẫn không thể bỏ được Hướng Thu Vân, về sau làm việc gì cũng nên suy nghĩ kỹ một chút.
Còn tiếp tục phạm sai lầm với người ta nữa thì sau này cậu sẽ phải hối hận!” “Vũ Hào, mẹ không biết rốt cuộc giữa con và Thu Vân đã xảy ra chuyện gì nhưng việc con đem Thu Vân đang trong tình trạng trần truồng ném ra ngoài như vậy khiến tất cả tôn nghiêm của con bé đều mất hết, con không sợ tương lai mình sẽ hối hận sao?"