Lâm Quỳnh Chi mang giày vào cho cô, đứng dậy, hốc mắt đỏ ửng:
“Em cũng không biết hai năm nay anh của em phải vượt qua như thế nào đâu. Anh ấy lúc nào cũng uống rượu, uống say lại ngồi xổm trên mặt đất che mặt khóc, nói xin lỗi em...
Cô hơi nghẹn ngào, hít sâu một hơi, giọng nói đã khôi phục lại bình thường:
“Bây giờ anh ấy đã bắt đầu đi công ty học tập, cho dù cái dáng vẻ như con gấu kia của anh ấy gây ra không ít trò cười, mấy lần anh ấy về nhà đều cực kỳ tức giận, nói không đi nữa nhưng rồi ngày hôm sau lại tiếp tục đi làm sớm hơn một tiếng đồng hồ. Ngay cả chị cũng nghi ngờ anh ấy bị người ta lén đổi đi mất rồi!”
Cô cúi đầu không lên tiếng, nửa người trên bị bóng đêm bao phủ, nhìn không rõ sắc mặt, chỉ có thể nhìn thấy chất lỏng trong suốt rơi xuống trên bề mặt giày của cô.
“Anh của em làm như vậy, chính là muốn giúp em. Lâm Quỳnh Chi vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng: “Cho nên, em đừng giày vò bản thân mình nữa, anh của em đau lòng, chị cũng đau lòng.”
Hai năm này, cô chỉ ở một lần trước bữa tiệc sinh nhật, ở trong góc cầu thang tối tăm làm trò khóc ở trước mặt anh trai cô và chị dâu. Thời gian khác cho dù là có nín nhịn oan ức, tức giận, trên mặt cũng chưa từng rơi nước mắt.
Nhưng lúc này đây, nước mắt của cô có làm sao cũng không khống chế được, cô ngửa đầu muốn ép nước mắt đi xuống nhưng lại có nhiều nước mắt hơn xuôi theo lỗ tại chảy xuống cổ của cô.
Hai năm sinh hoạt trong tù đã mài đi tất cả tính khí lẫn tôn nghiêm của cô, động lực duy nhất để cô sống sót chính là sau khi ra tù được gặp lại bố mẹ, anh trai và chị dâu một lần, sau đó tự tử, rời đi thế giới làm cho cô đau khổ này.
Nhưng cô không ngờ, cô còn chưa gặp được bố mẹ đã gặp phải Hạ Vũ Hào, cô bị anh uy hiếp trở thành nhân viên club Mộng Hương, bắt đầu cuộc sống sống không bằng chết.
Cô cứ tưởng sinh hoạt trong tù đã là thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời cô rồi, không ngờ bố mẹ trong quá khử vốn nâng niu cô trong lòng bàn tay lại trợn mắt lên nhìn cô, nói lời ác độc, lúc cô làm việc ở club Mộng Hương bị nhục nhã cùng với mũi nhọn cố hết sức nhằm vào cô càng làm cho thể xác lẫn tinh thần của cô thêm mệt mỏi...
Cô thế mới biết, thì ra thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời cô chỉ vừa mới bắt đầu.
Mệt mỏi, đau khổ, bất đắc dĩ, tuyệt vọng mỗi ngày đều tới dây dưa với cô.
Kết cục tốt nhất mà cô có thể nghĩ tới là cái chết nhưng cô lại không muốn liên lụy tới anh trai và chị dâu, cho nên mỗi ngày cô cũng chỉ có thể sống giống như một cái xác không hồn...
Yếu đuối, hèn nhát, vô liêm sỉ, tội phạm giết người, đây đều là những cái mác mà người khác gán ép cho cô, thỉnh thoảng cũng sẽ đâm vào lòng của cô nhưng đối với kẻ đã chết qua vài lần như cô mà nói, quan trọng nhất chỉ có anh trai và chị dâu.
Về phần bọn họ có nói ra sao, cô sớm đã chết lặng.
“Thu Vân”
Lâm Quỳnh Chi cởi áo khoác choàng lên cho cô, nhiều lần do dự, cuối cùng mới nói:
“Cho dù quyền thế của nhà họ Hạ có lớn thế nào cũng không thể coi thường pháp luật được.
Em không cần vì chị và anh trai mà ở lại club Mộng Hương bị người ta nhục nhã.
Như vậy đi, chờ sau khi em xuất viện lần này, chị với anh trai em nghĩ cách đưa em ra nước ngoài, em đừng trở về nữa.
Cô cúi đầu, mệt mỏi lau nước mắt, cất giọng khàn khàn: “Em không sao.
“Chị nói thật đấy, chờ sau khi em xuất viện thì ra nước ngoài đi.”
Lâm Quỳnh Chi khẽ thở dài: “Em vì anh trai em và chị sống thành cái dáng vẻ chết dở này, hai người chúng ta nhìn vào cũng không có tư vị gì?
Cô ấy cười cười: “Về phần tổng giám đốc Hạ bên kia... cho dù anh ta có tức giận ra sao cũng không có khả năng giết chết chị và anh của em”
“Có rất nhiều lúc, còn sống lại khó hơn chết vì tai nạn rất nhiều. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, đáy mắt không hề có ánh sáng, giống như con búp bê không có linh hồn.