"Như vậy có quấy rầy đến lịch trình của bác sĩ Lục không?"
Hướng Thu Vân hỏi.
Lục Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn cô cười cười, chỗ má lúm đồng tiền càng sâu hơn: "Không đâu."
Hạ Vũ Hào trông thấy hai người cười cười nói nói, lông mi run lên vài cái, lạnh nhạt nói: "Bác sĩ Lục cảm thấy chân của bạn gái tôi khôi phục thế nào rồi?"
Nhìn thấy tay của Lục Thanh Sơn đang đặt trên đùi của Hướng Thu Vân, ngón tay của anh đặt lên thành ghế gõ vài cái. "Bây giờ mới chỉ kiểm tra sơ bộ thôi, vẫn chưa nói tới chuyện hồi phục" Khi nói chuyện với anh, khóe miệng Lục Thanh Sơn càng cong hơn một chút: "Chân của cô Hướng tốt hơn so với tưởng tượng của tôi."
Nghe vậy đáy mắt Hướng Thu Vân xuất hiện một tia sáng, cô muốn hỏi Lục Thanh Sơn xem anh ta nói vậy có phải là chân của cô có thể khỏi hẳn hay không nhưng cuối cùng chỉ có thể mở to miệng, không dám nói câu nào.
Cô sợ hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều. "Chân của cô ấy có thể khỏi hẳn chứ?" Hạ Vũ Hào hỏi.
Lục Thanh Sơn giúp Hướng Thu Vân kéo váy xuống, anh ta đứng lên, cúi đầu nhìn anh, nói: "Nếu lúc ấy tổng giám đốc Hạ ra tay nhẹ một chút thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ đối với tình huống này tôi cũng không dám cam đoan"
Ánh sáng trong mắt Hướng Thu Vân nhạt đi vài phần. "Nhưng anh vừa mới nói tình hình tốt hơn so với tưởng tượng của anh mà?" Hai hàng lông mày của Hạ Vũ Hào nhíu chặt.
Lục Thanh Sơn đưa tay vuốt nếp nhăn trên áo blouse: "Từ tình hình rất xấu biến thành xấu, thế có đúng là tốt hơn những gì tôi tưởng tượng không?"
"Cho dù tình huống có như thế nào, làm phiền bác sĩ Lục dốc hết toàn lực. Anh muốn cái gì, chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi cũng có thể cho anh" Hạ Vũ Hào nói ra.
Lục Thanh Sơn nhìn anh, cười nhạo một tiếng: "Thứ mà tổng giám đốc Hạ có thể cho thì tôi cũng có thể tự đoạt lấy bằng chính sức mình."
Bốn mắt nhìn nhau, bên trong như ẩn chứa đao kiếm.
"Hôm nay có dùng kim châm cứu không?"
Hướng Thu Vân phá vỡ sự trầm mặc này.
Lục Thanh Sơn thu hồi ánh mắt, nhìn xuống chân của cô vài lần, nói: "Nóng vội quá cũng không tốt, ngày mốt nhớ phải tới đây.
"Được ạ, cảm ơn bác sĩ Lục."
Hướng Thu Vân nói. Cô và Hạ Vũ Hào im lặng suốt quãng đường ra khỏi bệnh viện, có rất nhiều người qua đường nhìn họ bằng ánh mắt kinh ngạc vì áo sơmi của anh ướt sũng.
Trước cửa bệnh viện, đầu chiếc xe Bentley lõm vào một khoảng lớn.