“Tôi nghe. Tôi nghe bác sĩ trưởng khoa nói... Nói những lời mà ngài không thích nghe, sau đó đã bị bệnh viện khai trừ rồi, tôi... Tôi sợ mình cũng lỡ miệng nói ra cái gì đó mà ngài không thích nghe” Bác sĩ Lưu vô cùng khó khăn lên tiếng, mãi mới nói xong một câu.
Mẹ Lục cũng bên cạnh nói hùa vào: "Đứa nhỏ này lớn lên ở cô nhi viện, trình độ đại học của anh ta cũng không phải là một trường có danh tiếng gì, có thể tới bệnh viện của chúng ta làm việc đã là may mắn rất lớn rồi, cho nên anh ta sợ bị mất công việc này cũng là tâm lý của người bình thường mà thôi.”
“Nếu mà tôi không... Không có công việc này, tôi sẽ không thể trả tiền thuê nhà tháng này được”
Bác sĩ Lưu nhỏ giọng nói: “Thật sự không dễ dàng gì để tôi tìm được công việc này, ngài có thể... Có thể đừng để bệnh viện đuổi việc tôi được không?"
Tất cả là một mảnh im lặng.
Trong lòng Hướng Thu Vân cũng một mảnh trầm mặc, tựa như đang bị một tảng đá lớn đè chặt, hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn,
“Tôi biết rồi” Ông cụ Hạ lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc nặng nề ấy, ánh mắt u ám rơi lên trên người Hướng Thu Vân.
Đối diện với cái nhìn như muốn giết người của ông ta làm da đầu của cô căng cứng: "Cậu Bùi nói kết quả kiểm tra của tôi không có vấn đề gì ông lại không tin, bây giờ lại có thêm kết quả kiểm tra của hai vị bác sĩ này nếu như ông vẫn còn nói không tin nữa thì tùy ông, tôi cũng không còn cách nào nữa rồi.”
Ánh mắt ông cụ Hạ như đóng đinh gắt gao đóng ở trên người cô, im lặng không nói lời nào.
Bị ông ta nhìn đến mức dựng hết cả tóc gáy nhưng Hướng Thu Vân vẫn phải cố gắp ép mình mạnh mẽ chống lại ánh mắt ông ta: "Ông không nói lời nào, vậy lúc trước là tôi đã đoán đúng rồi sao? Ông kêu tôi đến bệnh viện không phải để kiểm tra xem tôi có thật sự mang thai hay không mà là để nghĩ cách ép tôi phá thai chứ gì?"
“Nói bậy nói bạ!” Ông cụ Hạ hừ lạnh một tiếng, hướng hai người đàn ông nói: “Mấy người đưa cô ta trở về đi!”
“Vâng” Hai người lập tức nhận lệnh.
Nhìn thấy ông cụ Hạ quay đầu muốn đi, Hướng Thu Vân vội vàng bước tới chắn trước mặt ông ta nói: “Hạ Vũ..”
“Chuyện của nó không cần cô phải bận tâm, tốt hơn hết là cô nên tự lo cho chính mình đi!” Ông cụ Hạ nghiêm khắc cảnh cáo cô một câu, sau đó vòng qua cô đi về phía thang máy.
Hai người đàn ông thương lượng một chút, một người ở lại đưa Hướng Thu Vân về còn một người khác nhanh chóng theo ông cụ Hạ rời đi.