Không phải là người nhà của Hướng Thu Vân thì không được!” Bác sĩ vội vàng ngắt lời, cũng không kịp hỏi vì sao người nhà của Hướng Thu Vân lại không đến:
“Mau gọi người nhà của Hưởng Thu Vận đến, nếu không kịp tới thì bảo họ đồng ý qua điện thoại rồi dùng điện thoại ghi âm lại cũng được!"
Triệu Phương Loan chưa từng là người thiếu quyết đoán nhưng giờ đây phải đưa ra quyết định cũng là chuyện khó khăn đối với bà ấy.
"Không có cách nào ổn thỏa hơn sao? Tiền không phải là vấn đề!"
“Đừng lãng phí thời gian ở đây, mau gọi cho người nhà của Hướng Thu Vân!”
Gương mặt bác sĩ lấm tấm mồ hôi.
Vừa mới dứt lời có tiếng bước chân gấp gáp truyền tới.
Hướng Quân cởi trần, mặc áo khoác ngủ, chân mang dép lê chạy tới, hai mắt anh ta đỏ rực, rống lên:
"Hướng Thu Vân đâu rồi?"
“Bác sĩ, anh ta là người nhà của Hướng Thu Vân!”
Chu Hồng vội vàng nằm lấy cánh tay của Hướng Quân, dẫn anh ta đến chỗ bác sĩ.
Bác sĩ lấy ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, nói ngắn gọn lại:
“Nếu tiếp tục phẫu thuật có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không tiếp tục, cô ấy sẽ chỉ còn sống được nửa ngày. Nếu anh đồng ý tiếp tục phẫu thuật thì mau chóng ký tên chịu trách nhiệm!"
Cô y tá trẻ đứng sau vội vàng bước tới, đưa cho Hướng Quân mấy tờ giấy và một cây bút.
Thời tiết cũng không nóng, thậm chí sau cơn mưa còn hơi lạnh nhưng mồ hôi cứ liên tục chảy dài trên trán của Hướng Quân. Hai mắt anh ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hạ Vũ Hào, trên trán và cổ nổi gân xanh giống như một ác quỷ đến từ địa ngục.
"Bác sĩ Lưu, ông đã có chữ ký chịu trách nhiệm của người nhà bệnh nhân chưa? Nếu còn không ký, chỉ có thể chuyển đến khu ICU!"
Một y tá chạy ra khỏi phòng cấp cứu hoảng sợ nói.
Bác sĩ Lưu tức giận giậm chân, hỏi Hướng Quân: "Người nhà Hướng Thu Vân, anh có định ký hay không?"
. Kỷ!"
Hướng Quân lau nước mắt nơi khỏe mắt, hung hãng trừng mắt nhìn Hạ Vũ Hào, nghiến răng nghiến lợi nói ra một chữ.
Anh ta nhận lấy đơn chịu trách nhiệm và cây bút mà cô y tá trẻ đưa cho, hít một hơi thật sâu, ký tên rồi đưa lại cho cô y tá đó. Cô y tá trẻ nhận lấy, vội vàng trở lại phòng cấp cứu cùng bác sĩ, cửa phòng cấp cứu lại nhanh chóng đóng lại.
Trong lúc chờ đợi, Hạ Vũ Hào ngơ ngác đứng sang một bên, không thể giúp đỡ cũng không thể can thiệp, bởi vì anh không phải người nhà của Hướng Thu Vân, thậm chí còn không có tư cách ký tên.
Cảm giác trong lòng không thể diễn tả được, có chút đau đớn, có chút khó chịu nhưng nỗi sợ chiếm phần lớn, anh bị khủng hoảng và bất an, anh sợ Hướng Thu Vân thực sự sẽ chết.
Anh không muốn chìm sâu vào những nghi vấn, rốt cuộc anh thích Hướng Thu Vân không, hay loại tình cảm mà anh dành cho cô là gì.
Bây giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ đó là muốn cô sống sót “Hạ Vũ Hào! Mày là đồ khốn khiếp!”