“Cảm ơn dì, cảm ơn thí, Lưu” Hướng Thu Vân thấy đã một lúc lâu mà anh chưa ăn được cái gì vội nói:
“Thật ra không cần bác sĩ Lục gắp đồ ăn cho cháu, đồ ăn trong chén cháu đã sắp đầy rồi”
Thím Lưu nghe vậy, lập tức đứng dậy: “Thím lấy cho cháu cái chén nữa!”.
“Lấy hai cái đi chị dâu, em cảm thấy một cái không đủ” Mẹ Lục nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, nói thêm một câu.
Lục Thanh Sơn: “”
“Không cần đâu thím Lưu, cháu ăn no rồi!”
Hướng Thu Vân đứng lên, đi nhanh qua ngăn cản thím Lưu, nếu không ngăn cản, thím Lưu nhất định sẽ lấy hai cái chén đến, mà còn là loại lớn nhất.
Ăn xong bữa cơm đã là một tiếng sau.
Dưới sự ám chỉ không ngừng của mẹ Lục, thím Lưu cười ha hả hỏi: “Thu Vân, khoảng thời gian này Thanh Sơn có chữa bệnh tốt cho cháu không?”
“Dạ” Hướng Thu Vân nói:
“Bác sĩ Lục là một bác sĩ rất có trách nhiệm”
Mẹ Lục cười, hơi nhoài người ra trước:
“Vậy cháu cảm thấy Thanh Sơn thế nào?”
“Bác sĩ Lục khá tốt, người đẹp trai, tốt tính, chuyên môn cao” Hướng Thu Vân nói.
Mẹ Lục vén tóc bên tai, cười tủm tỉm nói: “Thu Vân, tôi giới thiệu trước tình huống trong nhà tôi.”
“Tôi là viện trưởng bệnh viện số Một thành phố, bố của Lục Thanh Sơn làm nghiên cứu khoa học, chủ yếu nghiên cứu đạn đạo. Nhà tôi chỉ có một đứa con, có
điều Thanh Sơn...”
Nghe đến đó, Hướng Thu Vân không thể không ngắt lời bà ấy: “Dì, cháu vì mưu sát không thành mà ở tù hai năm, khoảng thời gian trước còn làm việc ở club Mộng Hương, có lời đồn không tốt, chắc là dì cũng đã nghe”
Trong mắt mẹ Lục hiện lên một tia bối rối và do dự nghiêng, bà ta đầu nhìn thím Lưu ngồi bên cạnh, rồi nhìn thấy vẻ chờ đợi ngập tràn trong mắt bà ấy.
Lúc này bà ta mới nhìn về Hướng Thu Vân một lần nữa, cười nói: “Chị dâu cũng đã nói với tôi rồi, trước kia cháu ngồi tù là vì bị hãm hại, làm ở club Mộng Hương cũng là vì bị ép”
“Nhà chúng chúng tôi cũng không để ý đến chút hư danh này, nếu cháu có thể vừa mắt Thanh Sơn, tôi rất vui cháu làm con dâu tôi đó”.
Mẹ Lục và bổ Lục là người theo chủ nghĩa DINK, cảm thấy sinh con sẽ hạ mức sống của mình, cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của bọn họ.
Kết quả hai người không làm tốt biện pháp phòng tránh, mẹ Lục mang thai ngoài ý muốn.
Quãng thời gian đó mẹ Lục bận rộn tranh giành vị trí phó viện trưởng, còn bổ Lục lại đến giai đoạn nghiên cứu quan trọng, hai người vốn định phá bỏ đứa bé, nhưng sau khi thím Lưu biết được đã mắng cho bọn họ một trận, nói bọn họ sinh, sinh xong để bà ấy nuôi.
Sau đó Lục Thanh Sơn được sinh ra, thím Lưu ôm Lục Thanh Sơn đi, nuôi nấng anh ta lớn lên, vẫn luôn nói anh là do bà ấy sinh ra. Cho đến mấy năm gần đây bọn họ mới nói sự thật cho Lục Thanh Sơn.
Mẹ Lục biết mình không hoàn thành trách nhiệm một người mẹ, vì thế chấp nhận giao quyền quyết định hôn sự và tất cả các chuyện quan trọng vào tay thím Lưu, bà ta nhất định không nhúng tay.