Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó là giọng của Vu Tuệ Doanh nhẹ nhàng lại khàn khàn vang lên: “Thu Vân, Hướng Quân, Quỳnh Chi, mấy người các con ở bên trong phải không? Mở cửa cho bố mẹ vào đi.

 

Hướng Thu Vân cứng mặt, môi mím chặt, bàn tay siết lấy tấm khăn trải giường dưới thân.

 

Người mà cô ghét nhìn thấy nhất, thứ nhất là Giang Hân Yên Hạ Vũ Hào, thứ hai chính là bố mẹ! 

“Cô chủ Hướng, Chu Hồng đã làm mất lòng vợ chồng nhà họ Hướng một lần, thật sự không muốn lại làm mất lòng bọn họ lần thứ hai, cô ấy chuyển hướng nhìn Lâm Quỳnh Chi, nói ẩn ý: 

“Bác sĩ nói, mấy ngày nay Hướng Thu Vân cần được nghỉ ngơi, cảm xúc không thể dao động quá lớn”

 

Lâm Quỳnh Chi nhíu mày không lên tiếng.

 “Hôm nay Tổng Giám đốc Hạ tới thăm Hướng Thu Vân, sau đó cô ấy lại phải vào phòng phẫu thuật một lần nữa”

 Chu Hồng cũng nghĩ là con dâu không tiện ngăn cản bố chồng và mẹ chồng liền chuyển hướng nhìn về phía Hướng Quân. 

“Má nó âm hồn không tan!”

 Hướng Quân mắng một tiếng, cũng không biết là đang mắng Hạ Vũ Hào hay là đang mắng vợ chồng nhà họ Hướng.

 

Lâm Quỳnh Chi đi đến bên cạnh bàn, cầm hai chén trà đặt trên bàn lên, hỏi anh ta: “Tự anh đập hay là chính bản thân anh đập?”

 

Hướng Quân không trả lời, trực tiếp dùng cái tay không bị thương kia cầm lấy hai chén trà, lấy sức ném về phía cửa

 

Choang!

 

Âm thanh chén trà và cửa va chạm với nhau.

 

Loảng xoảng!

 

Âm thanh chén trà rơi xuống đất vỡ vụn. 

“Biến!” 

Gân xanh trên trán Hướng Quân kịch liệt nổi lên, hướng về phía cửa mắng to: “Nơi này không chào đón các người!! Cút xa một chút cho tôi!!!” 

Anh ta rống một tiếng, trái tim Chu Hồng liền theo đó mà chấn động một chút. 

“Cô đi về trước đi.”

 Hướng Thu Vân nói với cô ấy.

 

Nơi này có Lâm Quỳnh Chi và Hướng Quân che chở, Chu Hồng cũng không có gì phải lo lắng, cô ấy không muốn đắc tội với người không nên đắc tội, vội vàng nói câu tạm biệt, rồi đi vòng qua mấy mảnh vỡ trên mặt đất mở cửa rời đi.

 

Nhưng chính là vào thời gian mở cửa thế này, Lâm Quỳnh Chi muốn đi khóa cửa đã không còn kịp rồi, Hướng Bách Tùng đẩy cửa ra bước vào, Vu Tuệ Doanh với đôi mắt sưng đỏ đi theo phía sau ông ta. 

“Thu Vân.” 

Vu Tuệ Doanh chỉ vài bước đã lướt qua Hướng Bách Tùng vọt tới trước giường bệnh của Hướng Thu Vân. Bà ta đưa mắt nhìn Hướng Thu Vân từ trên xuống dưới, nước mắt lã chã rơi xuống: “Có phải là khó chịu lắm không?”

 

Bà ta run rẩy vươn tay muốn vuốt ve gương mặt của Hướng Thu Vân, Hướng Thu Vân nghiêng đầu qua một bên, né tránh.

 “Khó chịu hay không khó chịu cũng đều không dính dáng tới bà Hướng” Hướng Thu Vân lạnh nhạt mà nhìn bà ta thật giống như đang nhìn một người bệnh vậy.

 

Vu Tuệ Doanh nhìn thấy sự oán hận và chán ghét cất giấu nơi đáy mắt cô, cơ thể lảo đảo lui về phía sau hai bước, che miệng nhỏ giọng thút thít. 

“Tôi thật sự không hiểu bà đang suy nghĩ cái gì nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK