“Thế nào, tôi chỉ nói con gái của bà ta một câu, trong lòng ông đã không thoải mái?”
Triệu Phương Loan cười yếu ớt.
“Ngu xuẩn!”
Ông cụ Hạ mắng câu này, cũng không biết là đang mắng ai: “Các người thật sự cho rằng ta không biết trận tai nạn kia là chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện của Hướng Thu Vân đơn giản như thế đều không ứng phó được, khắp nơi bị Giang Hàn Yên nắm mũi dắt đi, các người cảm thấy Vũ Hào cưới cô ta, cô ta có thể giúp được gì cho nhà họ hạ? Không bị Giang Hàn Yên tỉnh kế là tốt lắm rồi!”
“Tuy rằng tâm tư của Giang Hân Yên hơi nhiều, nhưng thật lòng với Vũ Hào. Cô ta đến nhà họ Hạ, ngoại trừ có lợi cho việc hợp tác của hai nhà, bình thường cũng có thể giúp Vũ Hào không ít việc, tốt hơn so với việc Hướng Thu Vân gả đến nhà họ Hạ nhiều!”
Triệu Phương Loan nhíu mày, không nói gì nữa.
Lý trí mà nói, cưới Giang Hân Yên càng có lợi cho sự phát triển sau này của Vũ Hào.
“Chuyện đó ba đừng quá lo lắng, ai lúc trẻ mà không thích qua một hai người?"
Ba Hạ nói: “Chờ sau khi gặp Vũ Hào, con sẽ khuyên bảo nó. Nếu nó thực sự thích Hướng Thu Vân kia, để cô ta làm tình nhân cũng được”
Nghe đến đây, sắc mắt Triệu Phương Loan vô cùng khó coi, nhưng cũng không nói gì thêm.
“Nó là người trẻ mới hơn hai mươi tuổi, ngẫu nhiên sơ sót thì thôi, các người là ba mẹ thì cũng đừng sơ sót theo nó!”
Ông cụ Hạ nhìn Triệu Phương Loan, có ý riêng.
Triệu Phương Loan cưỡng ép giật giật môi, cổ họng lại giống như có cái gì chặn lại, một câu cũng không nói ra được. “Yên tâm đi ba, con sẽ trông Vũ Hào, không để nó làm chuyện hồ đồ"
Ba Hạ mang theo chút lấy lòng mà nói.
Ông cụ Hạ hừ một tiếng, xem như miễn cưỡng hài lòng với thái độ của hai người. Lúc này, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Sau khi ba Hạ được ông cụ Hạ đồng ý, đi sang mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là Hạ Vũ Hào.
“Hai người ra ngoài đi.”
Ông cụ Hạ bàn giao một câu với ba Hạ và Triệu Phương Loan, lại quay đầu nhìn bà cụ: “Tiểu Chu, bà cũng ra ngoại đi, tôi với Vũ Hào, hai ông cháu có lời muốn nói riêng một chút.
Ba Hạ và Triệu Phương Loan trực tiếp đồng ý, đi ra ngoài. Bà cụ đi theo phía sau bọn họ, lúc đi ngang qua Hạ Vũ Hào dương như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi, không nói gì, mở cửa ra ngoài.
“Ông nội.”
Hạ Vũ Hào đứng ở một bên giường bệnh, hô một tiếng.