Nhưng sau khi ra tù rồi cô mới nhận ra, những điều đó chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Cô không có chứng cứ chứng minh tội lỗi của Giang Hân Yên mà chỉ có thể đứng dưới cái bóng của Hạ Vũ Hào và cô ta, sống từ ngày một cách khó khăn, may mắn mong chờ có
một ngày sẽ là điểm cuối.
"Thu Vân, Thu Vân em đang ở đâu?" Một giọng nam vừa sốt sắng vừa lo lắng vang lên, giọt nước mắt vừa mới ngừng lại của Hương Thu Vân lại trào ra lần nữa. Nhưng cô vẫn cố chấp không chịu lên tiếng.
"Thu Vân, em đang ở đâu? Mau ra đây đi, đừng dọa anh!"
"Thu Vân, em chịu uất ức gì thì cứ nói với chị và anh, đừng tự làm khó mình".
Giọng nói của Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi vang lên liên tiếp, nhưng Hướng Thu Vân vẫn cắn chặt môi, cắn đến nát môi vẫn không buông ra.
Cộp cộp.
Tiếng của hai người họ càng ngày càng gần, chiếc đèn cảm ứng âm thanh sáng lên. Hướng Quân nhìn thấy Hướng Thu Vân đang ngồi trên bậc thang bộ thì giật mình, trái tim khó chịu giống như kim châm lửa đốt.
Cô có người lại rúc vào trong góc, đầu tóc rối tung, khóe miệng rỉ máu.
Nhìn từ góc độ của anh ta, cô khom người lại, vì thân hình khá gầy nên bộ lễ phục đã phác hoạ rõ đường cong trên cơ thể cô. Hơn nữa trên đầu vai cô lại có vết sẹo nên có cảm giác đẹp lạ thường.
Nhưng đối với anh ta nó không hề đẹp mà chỉ đau lòng, anh ta nhớ trước kia cô có giảm cân như thế nào cũng không giảm được, gương mặt luôn phúng phính.
"Anh... Hướng Thu Vân ngẩng đầu, nhìn anh ta với đội mắt trống rỗng, giọng nói khàn như vỡ ra.
Lâm Quỳnh Chi che miệng, nước mắt tuôn ra ào ào, kéo chồng mình vẫn còn đang ngẩn người ở bên cạnh: "Mau... mau qua đó!"
"Sao miệng em lại chảy máu? Có phải ai đó đã đánh em không?" Hướng Quân nhanh chóng chạy đến, không tìm thấy khăn tay và khăn giấy nên cởi áo khoác của bộ vest ra, vừa dịu dàng vừa luống cuống lau khoé môi cho cô, trong đôi mắt ngập tràn sự đau lòng.
Mùi máu xộc lên miệng, Hướng Thu Vân mệt mỏi lắc đầu.
"Tại sao em lại ngồi ở đây? Có phải bị treo chân rồi không?" Hướng Quân sốt ruột vén váy của cô lên, kiểm tra hai mắt cá chân của cô. Không bị sưng, nhưng da hơi xước một chút.
Mà vết thương nhỏ như vậy cũng không là gì so với những vết sẹo chằng chịt trên đời cô.
Đôi mắt anh ta toàn là tơ máu, anh ta nghiến răng đấm mạnh tay xuống đất mấy lần, máu trên tay nhanh chóng chảy ra.
"Có phải Thu Vân bị thương rồi không?" Lâm Quỳnh Chi lo lắng giậm chân để đèn sáng lên rồi nhìn Hướng Quân:
"Anh không đưa Thu Vân đi bệnh viện mà ở đây phát điện gì vậy?"
Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói với giọng khàn, khàn: "Em không bị thương. Chị dâu, chị quay về cùng với anh em đi. Em muốn ở một mình ở đây một lát" .
"Trong hai năm qua... có phải em đã sống khổ cực lắm không?" Hướng Quân ngồi bên cạnh cô, hai tay đặt lên trên đầu gối và hỏi với vẻ đắng cay.
Giọng nói của hai người rất nhỏ nên chiếc đèn cảm ứng âm thanh lại tắt, xung quanh lại là một màu đen tối như mực.