“Vâng.” Hạ Vũ Hào mím môi, vâng một tiếng sau đó không nói thêm gì nữa.
“Thấy mày đã thấy bực mình!”
Ông cụ Hạ mất kiên nhẫn mất tay về phía anh: “Một tuần sau cho tạo câu trả lời, cút đi!”
Hạ Vũ Hào chống đất đứng lên, quay người đi ra cửa. “Rầm”
Anh vừa mở cửa ra, rất nhiều người dán tai vào cửa nghe trộm đã ngả người về phía trước, té vào dưới chân anh.
Hạ Vũ Hào lãnh đạm lườm bọn họ một chút, nhấc chân bước qua người bọn họ, ra khỏi phòng bệnh.
Những người kia vội vàng nhìn vào trong phòng bệnh, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, sợ chọc ông cụ Hạ không vui.
“Vũ Hào, ông nội giữ riêng cháu lại nói gì thế? Có nhắc đến chuyện di chúc không?”
“Sao vừa rồi cháu ở bên trong lâu thế?”
“Ông cụ nói gì với cháu thế?”
Thấy Hạ Vũ Hào ra ngoài, người nhà họ Hạ nhanh chóng chen tới, mồm năm miệng người hỏi.
Hạ Vũ Hào hơi lườm bọn họ, những người này bình thường cao quý đoan trang ưu nhã hào phóng, đến lúc này lại cũng có những sắc mặt như nhau, chỉ quan tâm đến vấn đề phân chia di chúc.
Có đôi khi anh thật không biết ông anh cả đời này là người thắng lớn, hay là người đang thương nhất.
“Nếu như nói chuyện liên quan đến di chúc, tôi cũng không cần phải thế này”
Hạ Vũ Hào chỉ vào khóe mắt ẩn tơ máu.
Nghe đến đây, đám người quan tâm qua loa vài câu, hoặc đến việc qua loa cơ bản nhất đều chẳng muốn làm, trực tiếp tản ra.
Chú ba nhà họ Hạ đi đến, vỗ vai Hạ Vũ Hào: “Ông của cháu hẳn cũng là ngã bệnh nên nóng tính, cháu cũng đừng so đo với ông ấy”
“Cảm ơn chú quan tâm”
Hạ Vũ Hào lấy tay của ông ta ra, từ tốn nói.
Chú ba Hạ cười cười: "Khách sáo với chú như thế làm gì?"
Ông ta lại ngừng một lúc, mới lên tiếng: “Vũ Hào, cháu làm Tổng giám đốc thời gian dài như thế, hao tâm tổn sức cho tập đoàn Hạ Thị không ít, nhưng phần lớn hoa hồng đều là nhà chú lấy, chuyện này khiến người làm chủ như chú thật ngại quá”
“Chú không cần cảm thấy ngại.
Hạ Vũ Hào nói: "Nếu chú thật sự ngại, thì cứ chia hoa hồng nhà chú cho tôi một chút cũng được, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lí Lý gửi số tài khoản của tôi cho chú”