Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng Thu Vân cúp mắt, cổ Chu Hồng ở đây còn tốt hơn là cô và Hạ Vũ Hào ở riêng với nhau.

 

Khoảng bốn năm phút sau, Chu Hồng gõ cửa và đi vào. 

Cô ấy gọi Hướng Thu Vân, phấn khởi định nói gì đó.

 Nhưng khi nhìn thấy Hạ Vũ Hào nằm trên giường phụ ở một bên khác, tất cả lời nói đến bên cổ họng của cô ấy đều nuốt xuống.

 "Chào tổng giám đốc Hạ"

 Chu Hồng cẩn thận lên tiếng chào hỏi.

 

Hạ Vũ Hào "ừm" một tiếng. Phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh, bầu không khí dường như đọng lại thành băng và đóng băng những người ở trong phòng. Cho dù bọn họ có hít thở hay cử động thì đều vô cùng khó khăn.

 "Mấy ngày nay Trình Thành đến tìm tôi đòi quay lại, tôi chỉ lo trốn tránh anh ta nên hôm nay mới đến thăm cô. Cô không trách tôi chứ?" 

Xung quanh quá yên tĩnh khiến cho tất cả tế bào trên người Chu Hồng đều căng cứng lại, cô ấy nhắm mắt, lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng. 

"Tôi không trách đâu. Hướng Thu Vân dừng lại, cổ gắng coi Hạ Vũ Hào đang nằm ở bên cạnh là người vô hình: 

"Cô... Còn định quay lại với anh ta sao?"

 

Nếu như thật sự không còn tình cảm gì với người đàn ông đó thì cứ bảo mấy bảo vệ của Club Mộng Hương đuổi Trình Thành đi là được rồi, không cần phải trốn chui trốn lủi như vậy.

 

Chu Hồng nở nụ cười tự giễu, tiến đến trước Hướng Thu Vân và khế nói: 

"Có thể tớ không tự trọng, vẫn chưa quên được anh ta. Nhưng không thể quay lại được, cả đời này cũng không thể."

 "Nếu như đã không quên được anh ta thì tại sao không quay lại?"

 Hạ Vũ Hào không thể cử động người, nhưng có thể nói chuyện.

 

Anh bỗng nhiên lên tiếng khiến Chu Hồng vô cùng hoảng sợ, một lúc sau cô ấy mới run rẩy nói: 

"Anh ta làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với tôi, tôi... Tôi không thể quay lại với anh ta."

 "Không quay lại nhưng trong lòng cứ nhớ nhung đến anh ta, cô không khó chịu sao?" 

Hạ Vũ Hào hỏi Chu Hồng, nhưng lại nhìn Hướng Thu Vân.

 

Chu Hồng cảm thấy lời nói này không giống như đang hỏi mình nên biết điều không trả lời, cô ấy chỉ nhìn về Hướng Thu Vân giống như anh.

Căn phòng bệnh rất rộng rãi, nhưng lúc này Hướng Thu Vân lại cảm thấy giống như bị đặt trong một cái hòm chật chội vậy, vừa khó chịu vừa bí bách.

 

Cô lạnh lùng nhìn Hạ Vũ Hào:

 "Sao anh có thể chắc chắn trong lòng cô ấy còn có anh ta?"

 

Cô yêu Hạ Vũ Hào, nhưng nó đã sớm bị mài mòn không còn gì nữa trong hai năm qua rồi.

 

Chu Hồng nhìn Hướng Thu Vân, ánh mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc. Cô ấy nhớ trước kia Hướng Thu Vân luôn nói chuyện rất cung kính với tổng giám đốc Hạ, hơn nữa luôn cúi đầu không dám nhìn người ta...

 

Sao chỉ trong mấy ngày không gặp, thái độ của Hướng Thu Vân với tổng giám đốc Hạ lại thay đổi lớn như vậy? 

Cô không sợ bị tổng giám đốc Hạ báo thù sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK