Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thanh Sơn thấy tâm trạng của cô nặng nề, không nói thêm gì nữa mà trực tiếp vào thẳng chủ đề. 

“Không vấn đề gì.”

 Hướng Thu Vân đáp lại một câu rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Xác suất xảy ra sự cố bất ngờ trong quá trình phẫu thuật có cao không?”

 

Lục Thanh Sơn tưởng cô sợ hãi, mỉm cười an ủi cô: "Cô đừng sợ, điều kiện và kỹ thuật phẫu thuật về mặt này của tôi đã rất thuần thục, ngoại trừ những trường hợp cực hiếm thì sẽ không xảy ra sự cố bất ngờ gì.

 

Hướng Thu Vân ừ một tiếng, ánh mắt trở nên ảm đạm hơn vừa rồi rất nhiều. 

Cô vốn cho rằng nếu như trong quá trình phẫu thuật xác suất xảy ra sự cố cao, nói không chừng cô có thể làm phẫu thuật rồi giả bộ xảy ra chuyện, sau đó làm một giấy chứng tử giả, hoàn toàn rời khỏi gông cùm của Hạ Vũ Hào. 

Nhưng bây giờ có vẻ như...ý tưởng của cô khó mà thực hiện được.

 

Lục Thanh Sơn không biết tại sao đột nhiên tâm trạng của cô nặng nề, kêu cô nằm xuống giường, sau khi châm cứu cho cô xong xuôi, nói: “Khi nào cô Hướng rảnh rỗi vậy?" 

“...Hẳn là vẫn luôn rảnh.” 

Hướng Thu Vân ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời. 

"Là như thế này" 

Lục Thanh Sơn nói: "Bác gái cả của tôi nhờ tôi chuyển lời cho cô, kêu cô khi nào rảnh thì đến nhà bác ấy dùng bữa, gần đây bác ấy lại nghiên cứu thêm rất nhiều món ăn mới” 

“Đô!”

 

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

 

Lục Thanh Sơn cầm điện thoại lên rồi liếc nhìn, âm thầm thở dài sau đó nói thêm một câu: "Cô Hướng, tối nay cô có rảnh không? Bác gái cả muốn cô đến tối nay qua đó"

 Hướng Thu Vân đang muốn nói được thì có người gõ cửa, sau đó chưa kịp đợi cô trả lời người đó đã đẩy cửa bước vào.

 

Người đi vào là Vu Tuệ Doanh, mới mấy ngày không gặp mà thôi, dường như khóe mắt của bà lại thêm vài nếp nhăn, hình như già hơn năm sáu tuổi so với trước đây.

 

Bà vốn tưởng rằng hôm nay mình không thể vào cửa như mọi khi, nhưng ngay khi bà vừa đẩy thì cánh cửa đã mở ra, trong mắt chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên. 

"Thu Vân."

 Vu Tuệ Doanh bước đến bên cạnh giường bệnh, nắm tay Hướng Thu Vân rồi nói: "Mẹ đã nói với ba của con rồi, con hãy về nhà đi."

“Về nhà?” Sau khi nhìn thấy mẹ của mình thì sắc mặt Thu Vân thay đổi: “Nhà tôi là nơi nào? Nhà họ Hướng hay sao?”

 

Cô nở một nụ cười giễu cợt, sau đó chậm rãi nói từng chữ: "Đó là nhà của các người, không phải nhà của tôi"

 

Vu Tuệ Doanh sửng sốt một hồi, hai mắt đỏ hoe. Khó khăn lắm bà ta mới cất lời nói: "Thu Vân, con vẫn còn trách mẹ sao? Nhưng dù sao đi nữa, con cũng là người gây ra vụ tai nạn xe hơi năm đó. Ba con sợ người khác nói rằng gia đình chúng ta bao che cho một kẻ giết người cho nên mới lựa chọn vì đại nghĩa không quản người thân. Ông ấy cũng không còn cách nào khác mới phải làm như vậy."

 

Mỗi của Thu Vân mím chặt, lạnh lùng nhìn bà ta, cô không nói một lời. Dường như chỉ có trái tim cô đang đau đớn khôn nguôi.

 

Sự việc đã đành sao?

 

Thật là buồn cười! "Trước giờ con vẫn luôn làm việc ở Club Mộng Hương, việc đó không thành vấn đề"

 Sự thờ ơ của Thu Vân khiến Vu Tuệ Doanh cảm thấy khó chịu.

 Bà ta nói: "Thu Vân, quay trở về nhà đi. Mẹ sẽ bảo ba con sắp xếp việc vặt cho con trong công ty, đừng đến làm ở Club Mộng Hương nữa"

 

Bà ta đưa tay ra kéo Hướng Thu Vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK