Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hai người có chung chủ đề lập tức ngồi tranh luận kịch liệt xem tiểu thuyết võ hiệp hay hơn hay tiểu thuyết huyền huyễn hay hơn. 

 

"Bác sĩ nói sẽ sớm khỏi thôi, qua một khoảng thời gian nữa là có thể tháo thạch cao rồi, em đừng lo lắng"

 

 Lâm Quỳnh Chi coi thường nhìn tên ngốc kia: "Anh ấy cứ lo em ở đây sẽ bị tổng giám đốc Hạ ngược đãi nên có ngồi xe lăn cũng đòi tới đây, nếu không phải vì em thì loại đám cưới vô nghĩa này nhất định anh ấy sẽ không đến."


 

Chồng của cô ấy thuộc vào loại người chết vì sĩ diện, khoảng thời gian trước anh ta nằm trên giường đến nỗi đầu muốn mọc cả cỏ rồi, cô ấy nói để cô ấy đẩy xe lăn cho anh ta ra ngoài đi dạo nhưng anh ta mặc kệ, ngại bộ dạng mình ngồi xe lăn khó coi.

 

Kết quả lần này vì muốn gặp Thu Vân còn không phải ngồi xe lăn đi sao?

 

Nghe vậy Hướng Thu Vân cảm thấy yên tâm hơn.

 

Không lâu sau đó Hạ Vũ Hào cầm chiếc ly đế cao chỉ còn lại một ít rượu vang đỏ bước tới. Anh nhìn kỹ sắc mặt của Hướng Thu Vân, thấy cô không có biểu hiện phẫn nộ hay tức giận mới thu hồi ánh mắt. 

 

"Yaaaaaaaa, tôi ăn no vỡ bụng rồi!" 

 

Anh nhìn thoáng qua, Nhậm Gia Hân đang cười hihi làm loạn lập tức thay đổi sắc mặt, ôm bụng híp mắt nói: "Ai da, không được không được rồi, tôi phải đi WC rồi! Hướng Thu Vân, tôi đi trước đây!"

 

Hướng Thu Vân vừa “ừ” một tiếng cô ta đã chạy nhanh như thỏ, lúc chạy trốn cũng không biết phải giả bộ một chút, trực tiếp buông tay ra khỏi bụng rồi chạy.

 

Hướng Quân liếc xéo Hạ Vũ Hào, nặng nề hừ một tiếng, vuốt thẳng mặt cũng không thèm nể nang gì. 

 

"Tổng giám đốc Hạ" 

 

Lâm Quỳnh Chi vội ho khan một tiếng, nhéo vào lưng Hướng Quân một cái: "Vết thương của ngài đã đỡ hơn chút nào chưa?"

 

Hạ Vũ Hào đặt ly đế cao lên trên mặt bàn, ý tứ sâu xa nhìn sang Hướng Thu Vân: "Khá tốt."

 

Lẽ ra nên khỏi lâu rồi nhưng mà có mấy lần Hướng Thu Vân cố ý lấy cùi chỏ huých vào miệng vết thương của anh khiến miệng vết thương bị rách tung ra mấy lần, bây giờ cũng chỉ mới lành lặn chút xíu mà thôi, để khỏi hẳn còn phải mất thêm một khoảng thời gian nữa.

 

Hướng Thu Vân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi như không thấy được ánh mắt liếc sang đây của anh. 

 

"Lúc ấy cũng là bởi vì muốn cứu Thu Vân nên tâm tình của Hướng Quân vô cùng kích động, vì vậy anh ấy mới gây ra mấy chuyện hoang đường như thế. Trong khoảng thời gian này anh ấy cảm thấy rất áy náy, hối hận vì ngày đó đã quá kích động, luôn muốn tìm một cơ hội xin lỗi ngài Hạ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK