Hướng Thu Vân xem cảnh này mà há hốc mồm, gần như từng chữ từng chữ đều bị cô ép ra khỏi cổ họng mình: "Không thể nào, nó chính là cháu trai ruột thịt của ông đấy!”
“Trông chừng nó thật kỹ cho tôi, chỉ cần không chết người là được!” Ông cụ Hạ phân phó Nam Ca một câu, không kiên nhẫn mà hướng về phía hai người đàn ông còn lại nói: “Mang Hướng Thu Vân đi cùng, bây giờ đi đến bệnh viện cùng tôi mau!”
“Vâng” Hai người đàn ông đáp lời, từ hai bên trái phải bắt lấy cánh tay Hướng Thu Vân nửa lỗi nửa kéo dẫn cô ra ngoài.
Hướng Thu Vân không giãy giụa, chỉ là sắc mặt rất khó coi mà quay đầu lại nhìn xem Hạ Vũ Hào như thế nào.
Anh vẫn còn ngã sấp trên mặt đất, tất cả trên người đều là máu tươi, trên đùi vẫn còn bị mấy miếng thủy tinh găm vào. Anh gian nan đứng lên nhìn cô, trên mặt đều bị máu tươi che phủ, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng lấp lánh vô cùng.
Trái tim Hướng Thu Vân run lên kịch liệt, mở miệng muốn nói với anh điều gì. đó nhưng lại không thể nói thành lời.
“Đừng sợ, có anh ở đây” Hạ Vũ Hào dùng khẩu hình để cổ vũ cô, vẻ tươi cười tràn đầy trên mặt, rõ ràng là chật vật vô cùng nhưng lúc này nụ cười ấy rạng rỡ đến mức làm chung quanh như phát sáng theo.
Mũi của Hương Thu Vân đột nhiên có chút chua xót, cô nhíu nhíu mày, quay đầu đi không nhìn anh nữa mà đi đến bên cạnh ông cụ Hạ nói: “Ông muốn mang tôi đi bệnh viện kiểm tra cũng được nhưng phải đem Hạ Vũ Hào cũng.”
“ồn ào quá” Ông cụ Hạ trầm giọng nói một câu, lấy khăn tay ra đưa cho người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông tiếp nhận khăn tay, sạch sẽ lưu loát mà đem nó nhét vào trong miệng Hướng Thu Vân.
Nhìn thấy vậy, ánh mắt Hạ Vũ Hào trở nên thâm trầm, trong mắt lóe lên một tia sắc bén. Anh vô thức tiến lên một bước, trong ánh mắt cảnh giác của Nam Ca, anh siết chặt hai tay thành quyền, lại rụt chân về như cũ.
Dấu tát trên mặt Hướng Thu Vân vẫn đang còn sưng đỏ bây giờ lại nhét thêm một cái khăn tay vào trong miệng, chỉ cần cử động nhẹ một chút hai má cũng phát đau, lúc này trên trán cô mồ hôi đã vã ra như tắm.
Nhưng cô vẫn cố nén lại để chính mình không có giãy giụa.
Ông cụ Hạ đối với đứa cháu trai Hạ Vũ Hào của mình còn có thể mạnh mẽ xuống tay hết sức tàn nhẫn như vậy, huống chi là một người ngoài như cô làm gì có khái niệm nương tay!
Hai người đàn ông mở cửa sau, nhét Hướng Thu Vân vào trong, sau đó đồng thời nhìn về phía ông cụ Hạ..
“Hai người ngồi phía trước đi” Ông cụ Hạ phân phó một câu rồi bước lên xe ngồi xuống bên cạnh Hướng Thu Vân, hai người đàn ông lần lượt ngồi ở vị trí ghế lái và ghế phụ, sau đó khởi động cho xe chạy đi.
Hướng Thu Vân khép hai chân lại, đôi tay đặt ở trên đầu gối không buồn động đến chiếc khăn tay đang nhét trong miệng mình.