Bên ngoài phòng cấp cứu có chỗ ngồi, sau khi Lục Thanh Sơn đến thì ngồi xuống nhưng Hạ Vũ Hào vẫn đứng, đôi mắt tối tăm u ám chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, nét mặt trông có vẻ đau đớn, cam chịu.
Lạch cạch, lạch cạch.
Tiếng giày và chân va chạm với nhau, sau đó lại ma sát với mặt đất đột ngột vang lên, nghe có chút kì lạ.
Hạ Vũ Hào vẫn dán mắt vào cửa phòng cấp cứu không nhúc nhích, còn Lục Thanh Sơn thì quay lại nhìn.
Một thanh niên trông khá đẹp trai ngoại hình có vài nét giống với Hướng Thu Vân, trong quần áo bệnh nhân với một cánh tay và một bàn tay bị bó bột, đang nhảy cà nhắc về phía phòng cấp cứu bằng bên chân không bị thương.
Chân anh ta đạp lên một chiếc dép nên tư thế nhảy rất kỳ quặc.
Một cô gái đang lon ton đuổi theo sau lưng anh ta: "Hướng Quân, anh đi chậm một chút là anh chết à. Hay là anh không cần đôi chân này nữa.
"Em nhanh lên đi. Lúc nãy y tá nói Thu Vân bị tức đến nỗi phải vào cấp cứu rồi. Ai biết tên khốn đó lại làm ra chuyện tốt gì nữa..
Hướng Quân nhảy nhanh quá bị vấp phía trước, cả người cả nạng cùng ngã xuống đất.
Hạ Vũ Hào nghe thấy tiếng Hướng Quân bị ngã mới quay đầu lại.
Anh nhướng mày, đi đến mấy bước rồi chìa tay ra trước mặt anh ta.
“Hừ!”
Hướng Quân nặng nề khịt mũi, không thèm nhìn anh mà quay lại hò hét Lâm Quỳnh Chi ở phía sau:
“Tên què này còn chạy nhanh hơn em đây này!”
Lâm Quỳnh Chi lon ton chạy tới, ra vẻ rất lịch sự mà nói với Hạ Vũ Hào:
"Không dám làm phiền Tổng giám đốc Hạ. Xin cảm ơn."
Cô ấy cố gắng đỡ Hướng Quân lên nhưng không thể đỡ nổi nên bực mình mắng:
"Xuất viện về thì làm ơn giảm cân đi!"
“Nếu Thu Vân xảy ra chuyện gì, còn lo anh không giảm cân được sao. Anh chết luôn ở cái bệnh viện chết giẫm này còn được!”
Lúc nói câu này, mắt Hướng Quân nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Hào tràn đầy căm hận.
Mắt Lâm Quỳnh Chi trở nên u ám.
Cô ấy không nói tiếng nào chỉ nghiến răng mà cố đỡ Hướng Quân lên.
Yết hầu của Hạ Vũ Hào trượt lên xuống. Anh cũng không cố nài ép nữa mà quay trở về phòng cấp tiếp tục nhìn thẳng vào cửa phòng cấp cứu.
“Cậu Hướng bị thương thế này hay là trở về nghỉ ngơi trước đi.”
Lục Thanh Sơn tiến lên giúp đỡ, cuối cùng cũng đỡ được Hướng Quân đứng lên mà không làm anh ta bị thương.
“Cảm ơn bác sĩ.” Lâm Quỳnh Chi nói.
Bản thân là bác sĩ nên Lục Thanh Sơn ghét nhất là những người xem thường sức khỏe của bản thân, vì thế đối với vợ chồng Hướng Quân Lâm Quỳnh Chi, thực sự là anh ta không có thiện cảm:
“Không cần khách sáo. Tôi cũng chỉ lo nếu cậu Hướng xảy ra vấn đề gì thì cuối cùng lại liên lụy đến bác sĩ điều trị cho anh ấy mà thôi”