Chờ Hạ Vũ Hào thay xong quần áo, bốn người cùng nhau ra khỏi bệnh viện, ngồi lên con xe Mercedes Benz của Chung Khánh Hiền.
Chung Khánh Hiền ngồi ở ghế lái, Nhậm Gia Hãn tránh Hạ Vũ Hào như là tránh rần rết nên lấy tư thế như mãnh hổ vô mỗi mà dành lấy ghế lái phụ, Hướng Thu Vân chỉ có thể ngôi cùng với Hạ Vũ Hào ở dãy ghế sau.
Chỗ ngồi rất rộng rãi, giữa cô và Hạ Vũ Hào vẫn chừa ra được một khoảng trống nhưng cả người có vẫn cảm thấy không được thoải mái. Cô cứ thấp thỏm cục cựa trên ghế, cả người như muốn dính sát vào cửa sổ xe, mỗi tế bào đều đang căng thẳng. Nhâm Gia Hân luôn chú ý đến động tĩnh ở băng ghế sau, thấy thế thì tò mò hỏi: "Hướng Thu Vân, cô bị trĩ sao?" ТrцуeлАРР.cо*м trang web cập nhật nhanh nhất
Giọng nói vừa cất lên trong xe liền lâm vào một trận im lặng đến quỷ dị, ánh mắt của ba người đều nhìn về phía cô.
Hướng Thu Vân mím môi, thấy Hạ Vũ Hào cứ nhìn chằm chằm vào mình khiến cho cô không được thoải mái, cô nhíu mày: "Không có "
Thấy vậy Nhậm Gia Hân lại bày ra giọng điệu của một người từng trải mà nói: "Có phải cô thấy xấu hổ khi nói mình bị trĩ trước mặt chúng tôi không?"
Hướng Thu Vân: "Tôi.." "Không sao đâu, đừng có gánh nặng thần tượng, tôi sẽ không cười nhạo cô đâu. Lúc học đại học, có một cô gái ở cùng phòng ký túc xá với tôi cũng mắc bệnh trĩ, cô ấy nói nó rất khó chịu, luôn không nhịn được mà muốn dùng tay gãi. Lúc không có ai cô ấy sẽ trực tiếp dùng tay, còn nếu lúc đó có người thì cô ấy sẽ ngồi trên ghế cọ tới cọ lui, rất là ngứa."
Nhậm Gia Hân ôm chặt lấy mặt mình tỏ ra đồng cảm giống như là mình cũng bị vậy.
Nghe nói thế tấm mắt của Hạ Vũ Hào liền nhìn xuống mông Hướng Thu Vân, nhíu chặt chân mày, vẻ mặt muốn nói lại thôi,
Bị đồng thời ba người nhìn chằm chằm vào mông mình, Hướng Thu Vân không được tự nhiên mà cử động tay chân: "Tôi không có bị trĩ." "Vậy sao lúc nãy cô cứ ngồi cọ qua cọ lại trên ghế như thế?" Nhậm Gia Hân đã khẳng định là cô bị bệnh trĩ nên hết sức dũng cảm mà nói ra: "Ở đây là bệnh viện, cô đừng có ngại sớm điều trị mới mau hết được. Đi, tôi đi với cô!"
Hướng Thu Vân không thể nào giải thích rõ nguyên nhân vì sao mình ngồi cọ qua lại trên xe được, cũng không thể nào đi tới bệnh viện khám trĩ, cô nắm chặt góc áo: "Chỉ là trên mông bị muỗi đốt một nốt thôi chứ không phải bị trĩ.
Nhậm Gia Hân cũng chỉ thở dài, cảm khái một tiếng thời tiết này mà lại còn có muỗi, sau đó cũng không tiếp tục nói tới vấn đề bị trĩ nữa.
Hướng Thu Vân liền thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám nhúc nhích nữa, chỉ là cả thân thể đều dựa sát vào cửa sổ xe, vô cùng hối hận khi đồng ý đi ăn với Nhậm Gia Hân.
Khi gần tới địa điểm ăn thì phía trước bỗng xảy ra tai nạn giao thông, có mấy chiếc xe đang đâm vào đuôi nhau, Chung Khánh Hiền liền khẩn cấp thắng gấp lại, tránh cho xe của anh ta tiếp tục đụng vào đuôi xe trước gây ra tai nạn liên hoàn.
Chỉ là phanh lại quá gấp, Chung Khánh Hiên và Nhậm Gia Hân có cài đai an toàn nên không sao nhưng Hướng Thủ Vân ngồi phía sau không có đai an toàn, toàn bộ thân thể đều chịu ảnh hưởng của lực quán tính mà đâm đầu về phía ghế ngồi trước mặt.
Cô phản ứng cực nhanh, theo bản năng vươn cánh tay ra đặt lên trên ghế ngồi phía trước, giữ chặt lại để tránh bị va đập.
Cuối cùng Hướng Thu Vân cũng không có bị đụng phải, cái trán của cô dừng đúng tại vị trí cách ghế ngồi trước mặt đúng một centimet.
Chỉ là trên ghế ngồi ở phía trước, ở giữa hai cánh tay cô xuất hiện một bàn tay đàn ông với khớp xương rõ ràng, bàn tay đó lúc này đang bảo vệ cái trán của cô.