Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Vũ Hào đạt được mục đích của mình, nghe được lời mình muốn biết liền trực tiếp nhét điện thoại di động vào tay ông cụ Hạ, sau đó khuôn mặt tuấn tú của anh trắng bệch, nhanh chân chạy ra khỏi phòng bệnh.

 

 "Vũ Hào, con cầm dao gọt trái cây làm cái gì?"

 

 "Rốt cuộc đã xảy chuyện gì mà máu me dính lên người thế, có muốn tìm bác sĩ để băng bó qua không?"

 

 "Sao sắc mặt lại khó coi thế này, cậu và ông cụ làm sao vậy?"


 

Bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào, sắc mặt ông cụ Hạ càng khó coi hơn. 

 

Ông cụ họ một tiếng, bước vài bước tới trước cửa, hét lớn với đám người ở bên ngoài: "Để cho tôi an tĩnh một chút, chỗ này là phòng bệnh, không phải chợ bán thức ăn!"

 

Hàng lang mới vừa nãy còn đang náo loạn giờ lập tức yên tĩnh trở lại. "Lão Tam đâu? Bảo nó và Nhuận Trạch tới gặp tôi!"

 

 Ông cụ Hạ trầm mặt nói một câu, sau đó “cạch” một tiếng đóng cửa lại. *

 

Sau khi nôn hết nửa quãng đường, lúc Hướng Thu Vân bước xuống xe sắc mặt cô đã tái nhợt, tay chân không có sức. Trước mặt cô là một căn biệt thự ba tầng, hỏi: "Có phải các người đã theo dõi tôi từ khách sạn rồi không?" "Đúng"

 

Hướng Thu Vân khẽ nhíu mày, hóa ra lúc ấy không phải là ảo giác của cô: "Ai sai các người tới?"

 

 "Kẻ thù của người đàn ông của cô!" 

 

Người đàn ông kia lo ngại cô đi quá chậm, mất kiên nhẫn vác cô lên vai một lần nữa, khiêng cô đi vào bên trong: "Còn lời gì muốn hỏi thì chờ vào tới bên trong cô hỏi lại Bùi Tân đi!"

 

Cảm giác bị người ta vác lên vai rất khó chịu nhưng khi cô biết Bùi Tân phải người đi bắt cóc cô thì khóe miệng cô lại nhếch lên tạo thành một đường cong nhàn nhạt, dây thần kinh căng như sợi dây cung cũng thả lỏng hơn vài phần.

 

Nếu không phải nhờ Bùi Tân quấy phá như vậy có lẽ cô đã bị người của ông cụ Hạ đưa đến ngục giam phía đông rồi, khả năng lớn là từ nay về sau cô sẽ không thoát ra được nữa...

 

May mắn! Quá may mắn!!

 

Chắc là ông trời thấy đời cô thảm hại quá rồi nên ngay lúc này mới để cho Bùi Tân tới cướp cô đi. Anh ta cũng không phải loại người tốt đẹp gì nhưng so với đám tay chân thân cận của ông cụ Hạ thì dễ đối phó hơn nhiều.

 

Cạch.

 

Hướng Thu Vân bị dẫn thẳng lên tầng ba, sau đó người đàn ông kia mở một cánh cửa ra, ném cô lên trên giường rồi đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK