Giang Minh Thắng không biết là mình đang tức giận thay cho em gái mình hay là ghen tỵ vì Hạ Vũ Hào làm ra nhiều chuyện như vậy mà vẫn có thể ở bên cạnh Hướng Thu Vân.
Anh ta siết chặt nắm đấm, trên trán nổi đầy gần xanh:
"Con người như anh vốn không xứng để đính hôn với Hàn Yên"
"Vậy thì làm phiền cậu Giang khuyên nhủ em gái mình cho tốt, bảo cô ta không cần nghĩ đủ mọi cách để đính hôn với tôi."
Gương mặt của Hạ Vũ hào đã tái nhợt hơn rất nhiều so với trước kia.
Nói rồi anh ôm eo Hướng Thu Vân đi vào trong phòng bệnh, sau đó đóng cửa cái "sầm".
Giang Minh Thắng nhìn cánh cửa đóng chặt, đôi mắt nhuốm vẻ đau khổ, vùng vẫy, tức giận và những cảm xúc mơ hồ.
"Anh à, có phải trong lòng anh không buông bỏ được Hướng Thu Vân giống như anh Vũ Hào nói không?"
Giang Hân Yên cụp mắt xuống, vẻ mặt thoáng nhìn hơi lạnh lẽo. Cô ta vừa buông lời, trái tim Giang Minh Tháng "thịch" một tiếng.
Anh ta hầu như lập tức nói: "Không có"
"Thật ra anh hai chưa buông bỏ được cô ta cũng không sao cả."
Giang Hân Yên nở nụ cười miễn cưỡng: "Anh không cần vì em mà kìm nén cảm xúc trong lòng.
"Nếu như anh còn thích Hướng Thu Vân thì có thể theo đuổi cô ta, nhưng trước khi theo đuổi thì anh nhất định phải nói rõ cho chị dâu biết. Chị ấy mới là người chịu tổn thương nhất trong tình cảm của mấy người"
Giang Minh Thắng lại nhìn cánh cửa đóng chặt, vật lộn một lúc rồi mới lên tiếng:
"Không có, anh đã không thích Hướng Thu Vân từ lâu rồi. Em đừng có đoán linh tinh."
Với những chuyện mà Hướng Thu Vân làm ra cho Hàn Yên, sao anh ta còn có thể thích cô được?
Hơn nữa gần đây chuyện của ông ngoại và Lâm Tuyết Nghi đã vô cùng ồn ào rồi, nếu như anh ta lại huỷ bỏ đính hôn với Tống Như mà theo đuổi người phụ nữ hai năm trước đã mưu sát em gái mình, nhà họ Giang chắc chắn sẽ bị chết chim trong nước bọt.
"Em không có đoán linh tinh. Giang Hàn Yên cười đau khổ:
"Thật ra là anh hai... Em cảm thấy nếu như anh hai không buông bỏ được thì cứ theo đuổi đi, em không muốn anh vì em là có tiếc nuối gì cả.
Cô ta càng khéo léo hiểu lòng người như vậy, trong lòng Giang Minh Thắng càng áy náy, tự trách và xấu hổ:
"Hân Yên, đừng nói nữa, cả đời này anh và cô ấy không thể đâu.
Nghe thấy vậy, Giang Hân Yên thở dài một hơi và cụp mắt xuống, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng.
Trong phòng bệnh.
Hạ Vũ Hào vừa mới đóng cửa liền buông Hướng Thu Vân ra, loạng choạng đi đến bên cạnh ghế, ngồi xuống với gương mặt tuấn tú tái nhợt và tiếng thở gấp gáp.
Hướng Thu Vân đứng dán chặt lên cửa, vẻ mặt vô tình nhìn máu chảy tí tách từ lòng bàn tay anh xuống mặt đất, chất lỏng màu đỏ thấm lên bộ quần áo bệnh nhân của anh.
Cô không cử động và cũng không nói chuyện gì.