Nghe đến đây, Triệu Phương Loan tạm thời gác lại chuyện không vui, kinh ngạc nói:
"Hai đứa... "
Không có gì, chỉ là giải quyết xong một số hiểu lầm thôi"
Hạ Vũ Hào nói: "Có một số chuyện có hối hận cũng đã vô ích. Con chỉ muốn cố gắng hết sức để bù đắp lại."
Triệu Phương Loan nhìn thoáng qua vết bầm trên cổ
Hạ Vũ Hào. Bà im lặng, sau cùng mới hỏi Hướng Thu Vân "Hai đứa ... thật sự làm hòa rồi sao?"
Hướng Thu Vân lại liếm đôi môi khô rát, không biết nên trả lời như thế nào.
“Con đã làm rất nhiều chuyện quá đáng. Đâu thể nào chỉ một câu xin lỗi đã muốn Hướng Thu Vân tha thứ cho con được.
Hạ Vũ Hào trả lời bà: “Hiện tại xem như là con đơn phương làm hòa đã”.
Anh đột nhiên thay đổi thái độ, chuyện gì cũng bảo vệ cho cô làm cho Hướng Thu Vân có chút chưa thể thích ứng, lại thấy thật nực cười.
Nếu hiểu lầm kia cả đời này cũng không thể hóa giải, có phải là anh sẽ mãi sỉ nhục và hành hạ cô như trước không?
Triệu Phương Loan thở phào, cũng không hỏi thêm gì Hướng Thu Vân nữa:
“Con nói xem ban đầu có hiểu làm Thu Vân chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi con bé cho rõ ràng, ít ra không khiến cho Thu Vân...
Bà không nói tiếp, chỉ mơ hồ nhìn chân phải của Hướng Thu Vân. Hướng Thu Vân không tự nhiên mà rút chân lại.
Bất kể đó là ai, chỉ cần ánh mắt họ nhìn vào chân phải của cô cũng đều khiến cô đau lòng.
Triệu Phương Loan ở lại phòng bệnh thêm chút nữa thì trong nhà họ Hạ có việc gấp nên bà lại phải vội vàng trở về.
Trước khi đi, bà quay lại nhìn Hướng Thu Vân với nét mặt phức tạp, vừa thương hại, vừa khó xử, lại có chút thương xót nhưng không thể làm gì. “Lúc nãy, cảm ơn anh”
Sau khi cửa đóng lại, Hướng Thu Vân nói cảm ơn với Hạ Vũ Hào nhưng mặt không chút cảm xúc.
“Chuyện nhỏ này không cần cảm ơn”
Sắc mặt Hạ Vũ Hào có chút mệt mỏi:
“Em là người phụ nữ của tôi. Tôi đương nhiên bảo vệ em”
Hướng Thu Vân cau mày, câu em là người phụ nữ của tôi này thật phản cảm và kinh tởm.
Cô nặng nề khịt mũi, hỏi anh: "Anh định xử lý hôn ước giữa anh và Giang Hân Yên thế nào?"