Hạ Vũ Hào thắt dây an toàn, mắt nhìn về về phía trước và nói. “ ”
Chung Khánh Hiến tháo mắt kính ra và xoa mặt, sau đó đeo lên lại: “Mẹ kiếp, anh đỉnh lắm!”
Khi Nhậm Gia Hân đang líu ra líu ríu với Hưởng Thu Vân về chuyện của ông cụ Lâm thì bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
“Vào đi. Hướng Thu Vân ra hiệu cho Nhậm Gia Hân dừng lại rồi nói về phía cửa.
Cánh cửa lạch cạch mở ra, Hạ Vũ Hào và Chung Khánh Hiên lần lượt bước vào.
Hạ Vũ Hào mà lại gõ cửa sao? Hướng Thu Vân mím môi và cảm thấy hơi kỳ lạ.
Khi bước vào những chỗ khác thì anh sẽ lịch sự gõ cửa trước, nhưng không biết có phải vì hai người lớn lên cùng nhau quá thân thuộc hay vì những lý do nào khác, anh chưa từng gõ cửa khi vào địa bàn của cô.
“Tổng tổng tổng giám đốc Hạ!”
Ngay khi nhìn thấy Hạ Vũ Hào thì Nhậm Gia Hân ngay lập tức từ đoá hoa hướng dương tích cực vươn lên trở thành một quả cà bị đóng băng. Cô ta đứng dậy và lắp bắp chào hỏi.
Chung Khánh Hiền tức giận khi nhìn thấy cô ta sợ như vậy, liền bước lên xách cổ áo sau của cô ta và đi ra ngoài.
“Anh làm gì vậy?”
Nhậm Gia Hân mạnh mẽ vùng vẫy:
“Tôi còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Hướng Thu Vân mà! Tôi không đi đâu!”
Cô ta không thể vùng ra được thì quay đầu lại muốn cắn người.
Chung Khánh Hiện sớm đã đoán được phản ứng này của cô ta nên nhanh nhẹn giữ lấy đôi môi của cô ta:
“Đừng lộn xộn nữa, có một vị khách vừa đến, hình như vì không có tiền thưa kiện nên bị người ta vu oan.”
“Bị người ta vu oan à?”
Khi nghe thấy vậy, Nhậm Gia Hân lập tức không vùng vẫy nữa, ngược lại còn kéo anh ta đi ra ngoài: “Nhanh nhanh nhanh, tuyệt đối không thể để người ta bị oan được!”
Cô ta vội vàng đi đến cửa rồi quay lại:
“Hướng Thu Vân, ngày khác tôi sẽ lại đến thăm cô nhé, hãy nhớ những gì chúng ta đã nói!”
Khi vừa dứt lời thì người đã bay mất hút.
Hướng Thu Vân mãi nhìn lấy hai người Nhậm Gia Hân bọn họ, cô khinh bỉ bản thân đã từng ngốc nghếch đến tin tưởng bất kỳ ai, nhưng khi nhìn thấy một người phụ nữ trong sáng như Nhậm Gia Hân thì cô lại không khỏi ngưỡng mộ.
Cô mỉm môi và nhìn đi chỗ khác, kết quả lại vô tình liếc thấy Hạ Vũ Hào và mới nhận ra hình như anh đã nhìn cô rất lâu, lúc này, cô muốn nói nhưng lại thôi.Hướng Thu Vân cau mày, vùng lưng không biết đã kéo căng thẳng tắp từ khi nào, cô dời mắt đi và lại nhìn xuống đất.
Sắc mặt của cô vẫn như trước, nhưng chỉ có bản thân cô mới biết từng tế bào trong cơ thể đều đang căng cứng, không phải sự căng thẳng khi được người mình thích chú ý đến, mà giống như một con thỏ vậy, không dám có chút buông lỏng khi ở trước mặt loài sinh vật như sói.
“Hướng Thu Vân. Hạ Vũ Hào đột nhiên gọi cô.
Khi giọng nói của anh vang lên thì Hướng Thu Vân tim đập thình thịch, vô thức lùi về sau vài bước và lộ ra vẻ cảnh giác: “Ừm” “Cô.”