“Mọi người không phải đều đang nói à, ngày đó cậu Hướng cầm dao đâm Tổng giám đốc Hạ, anh ấy tránh cũng không tránh! Cái này căn bản là liều mạng mà!”
“Hung ác với người khác không phải ít, nhưng hung ác với mình như Tổng giám đốc Hạ... Nói thật, người như thế này có chút kinh khủng”
Mấy người nói vài câu nhàn thoại, sau đó cũng tản ra, ai làm việc nấy
Hướng Thu Vân ở lại bệnh viện một tuần, bác sĩ trưởng của cô là bác sĩ Tiền mới kê một đống thuốc cho cô, sau đó cô mới có thể xuất viện, chỉ là sau này phải uống thuốc, từ từ điều dưỡng cơ thể.
Mà Hạ Vũ Hào thì ở lại hai ngày đã vội vã xuất viện, hình như công ty có chuyện khẩn cấp cần xử lý. Nguyên nhân vẫn là Hướng Thu Vân nghe ngóng được từ chỗ Triệu Phương Loan, cô không hứng thú với việc anh đang bận gì.
“Thủ tục xuất viện đã làm xong” Lục Thanh Sơn nói: “Khoảng thời gian này bận rộn chân không chạm đất, cũng không có thời gian đến thăm cô Hướng, thật sự là có lỗi”
A
.
Hướng Thu Vân thản nhiên nói: “Bác sĩ Lục khách sáo quá rồi”
“Vừa đúng lúc hôm nay tôi không có việc gì, tiễn cô Hướng về vậy”. Lục Thanh Sơn hỏi: “Cô Hướng ở đâu thế?”
Trong đáy mắt Hướng Thu Vân có thoáng hơi mờ mịt, nhà họ Hướng thì không về được, công việc ở club Mộng Hương cũng không cần làm. Hình như cô không có nơi nào để ở lại cả.
“Khoảng thời gian trước tôi có mua một căn nhà ở Tam Hoàn, không lớn, chỉ có chín mươi mét vuông. Tôi vốn muốn sau này ở lại đó, nhưng mẹ tôi với bác gái không đồng ý. Bây giờ chỗ đó cũng để trống, chi bằng cô Hướng trước cứ ở đó?” Lục Thanh Sơn không hề nhắc đến tình huống khó khăn của cô.
Cảm ơn ý tốt của bác sĩ Lục, nhưng mà không cần. Hướng Thu Vân nói: “Tôi còn chưa nghĩ ra sẽ tìm việc gì, chờ sau khi tôi tìm được việc, tôi sẽ thuê một căn nhà gần chỗ tôi làm việc”
Viện trưởng Ứng hẳn là rất để ý khoảng cách giữa cô và bác sĩ Lục.
Lục Thanh Sơn cũng không bắt buộc: “Như thế cũng được. Nhưng cô Hướng ở đâu thì phải nói cho tôi biết một tiếng, chân của cô cần trị liệu đúng giờ”
“Không cần phiền phức như thế. Bác sĩ Lục cứ nói cho tôi biết bao lâu cần trị liệu một lần, tối sẽ đến bệnh viện tìm anh” Hướng Thu Vân rất rõ ràng, bác sĩ Lục quan tâm cô như thế đều là ý của thím Lưu, anh ta chưa hẳn đã tình nguyện.
Lục Thanh Sơn cười cười: “Trước kia đều là các cô gái theo sau lưng tôi hỏi địa chỉ, tôi từ chổi, lần này đổi lại là tôi hỏi địa chỉ của cô Hướng lại bị từ chối, đây có tính là báo ứng không?”
“Xem như tôi thay những người cùng giới đòi lại chút công bằng vậy.” Hướng Thu Vân cười cười.
Hai người trò chuyện một lát, Lục Thanh Sơn nói với cô một tuần đến bệnh viện tìm anh ta một lần, lại lưu số điện thoại lại cho cô, sau đó vội vã đi theo y tá đến gọi anh ta.
Lúc Hướng Thu Vân đến cũng không mang theo bao nhiêu thứ, trực tiếp đeo túi xách lên đi vào thang máy. Chỉ là không ngờ rằng, lúc ra khỏi thang máy lại thấy Mộng Hàm đến đón cô xuất viện.
Mộng Hàm vẫn như trước kia, mặc một bộ đồ công sở màu đen, chỉ là ngoại hình của cô ta quá xuất chúng, dáng người lại quá nóng bỏng, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, đứng trong đám đông nhiễu nhương cũng là một sự tồn tại rất nổi bật.
“Hướng Thu Vân, ở đây Mộng Hàm cười cười với Hướng Thu Vân, trong cặp mắt hoa đào tỏa sáng lấp lánh.
Hướng Thu Vân vốn muốn rời đi theo đám người, lại bị Mộng Hàm đột nhiên gọi lại, cô mấp máy môi, sau đó đi đến.
Mộng Hàm cứ như không thấy được cô không tình nguyện, lắc lư cùng cô đi ra ngoài: “Tổng giám đốc Hạ nhắc tôi đến sớm một chút, không ngờ rằng sáng sớm đã có người đến club gây chuyện, làm chậm trễ một ít thời gian.
Hai người ra khỏi bệnh viện, lúc đang muốn lên xe thì bị người gọi lại.
“Thu Vân, chờ một chút!” Vụ Tuệ Doanh chạy chậm đến, thở hổn hển nói: “Con không đi làm ở club Mộng Hương, cũng không có chỗ ở, cùng về nhà với mẹ đi.”