Hạ Vũ Hào đạp hết ga, hai tay run rẩy suýt nữa thì không nằm kịp tay lái. Một tia chớp xẹt qua bầu trời, soi rõ khuôn mặt tuấn tú đang cứng ngắt của anh, trên trán và cánh mũi đều thấy rõ mồ hôi lạnh.
Nước mưa không ngừng xối lên trên cửa sổ xe, cần gạt nước cũng không lau kịp, từ trong xe nhìn ra bên ngoài, tầm mắt không được rõ ràng cho lắm. Nhưng cho dù như vậy tốc độ xe cũng không giảm xuống chút nào.
Giờ phút này, trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ. Hướng Thu Vân không thể xảy ra chuyện gì được!
Cả một quãng đường không biết Hạ Vũ Hào đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, chỉ hai lăm phút sau đã chạy tới được Club Mộng Hương.
Kết quả anh vừa thở hổn hển bước xuống khỏi xe, còn chưa bước vào cửa lớn của Club Mộng Hương đã nhận được điện thoại của Mộng Hàm gọi tới:
"Tổng giám đốc Hạ, chúng ta chạy thẳng đến bệnh viện Đệ Nhất luôn, Hướng Thu Vân đang cấp cứu ở đó."
Hạ Vũ Hào cúp điện thoại, hít sâu một hơi, khuôn mặt tái nhợt bước lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện Đệ Nhất.
Gần như cùng lúc khi anh tới bệnh viện thì cũng có hai người cảnh sát giao thông đi tới đây, họ cung kính nói:
"Tổng giám đốc Hạ, anh tổng cộng vượt qua ba mươi sáu cái đèn đỏ, chúng tôi sẽ thu hồi và hủy bỏ giấy phép lái xe của anh, hơn nữa yêu cầu anh...
"Xin lỗi, tôi đang có việc gấp!"
Đầu óc Hạ Vũ Hào đang trống rỗng, hai bên tại đều đã ù đi, căn bản không nghe rõ bọn họ nói gì, cũng không có tâm trạng nghe bọn họ nói.
Anh đẩy ra hai người cảnh sát giao thông, chạy nhanh tới thang máy.
Ba giờ sáng ở bệnh viện vẫn đông nghẹt người. Hạ Vũ Hào mặc một bộ đồ ngủ, chân đi dép lê, toàn thân ướt đầm, nhìn qua vừa khổ sở vừa kì quái, rất nhiều người đang tò mò nhìn anh.
Anh căn bản không để ý tới ánh mắt của bọn họ, anh bây giờ chỉ nghĩ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng cấp cứu.
Có rất nhiều người cũng đang chờ thang máy, Hạ Vũ Hào chỉ nhìn sơ qua một chút, liền nhanh chóng chạy về phía cầu thang bộ, một bước chân bỏ qua ba bốn bậc cầu thang, nhanh chóng chạy tới phòng cấp cứu.
Hai người cảnh sát giao thông nhìn nhau, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi theo.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Mộng Hàm và Chu Hồng đều đứng ở đó. Hai người ở trên sân thượng dầm mưa một lúc, quần áo sớm đã bị ướt hết, lúc này đang dính sát vào người, vẽ ra những đường cong tinh xảo và nóng bỏng.
Thấy Hạ Vũ Hào tới đây, Chu Hồng từ trên ghế đứng lên, lương tâm cắn rứt, bất an vặn xoắn hai tay, cúi thấp đầu xuống, chột dạ không dám lên tiếng.
"Tổng giám đốc Hạ!"
Cơn mưa khiến người khác cảm thấy ngượng ngùng, khổ sở nhưng lại làm Mộng Hàm càng thêm gợi cảm thu hút ánh nhìn. Cô ta cau nhẹ mày đi về phía Hạ Vũ Hào, ngay cả một động tác vô tình làm ra trong lúc không để ý cũng đầy mê hoặc. .