Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng Thu Vân liếm môi dưới khô khốc, nhíu mày, nói: "Chị dâu, anh trai đang đợi chúng ta trên đó, đi thôi." 

Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Thanh Sơn, nói: "Thím Thẩm cứ nhắc đến anh mãi, anh có rảnh thì đi thăm thím ấy, tôi đi trước đây." 

"Tạm biệt" Lục Thanh Sơn cười, đưa tấm danh thiếp cho Lâm Quỳnh Chi đang nhìn anh ta bằng đôi mắt phát sáng. 

"Nếu như cô Hướng cần đến tôi, tôi đương nhiên sẽ không từ chối. Tin rằng chúng ta chẳng mấy chốc sẽ lại gặp nhau thôi." Lục Thanh Sơn nhìn vẻ mặt khó khó coi của Hương Thu Vân, nhẹ nhàng trả lời câu hỏi trước đó của Lâm Quỳnh Chi. 

Lâm Quỳnh Cho nhận lấy danh thiếp: "Vậy thì phải cảm ơn anh Lục trước rồi" 

Nói xong, cô và Hướng Thu Vân cùng nhau đi vào phòng bệnh. 

Đợi Lục Thanh Sơn cũng đi rồi, Hạ Vũ Hào đi ra từ một góc khuất bên cạnh phòng bệnh, nhìn theo hướng Hướng Thu Vân rời đi, đôi mắt ảm đạm khó hiểu. 

Anh đã tới đây được một lúc rồi, lúc Hướng Thu Vân và Giang Minh Thắng xích mích, anh đã ở đây. 

Không chỉ lần này, từ việc trước đây Hướng Thu Vân và Giang Minh Thắng ở chung với nhau, cô đối với người sau cũng không có tình yêu, vậy tình cảnh anh nhìn thấy hai năm trước phải giải thích ra sao? 

Đúng là anh đã hiểu lầm Hương Thu Vân rồi, chuyện kia có ẩn tình, hay là... giống như những gì Hướng Thu Vân nói với ba anh, lúc trong lòng đang yêu một người, thì không để tâm đến việc ám muội dây dưa với người khác? 

Hầu hết của Hạ Vũ Hào khẽ lăn, như thể có một cục bông thấm đầy nước chèn lại, đè nén khó chịu, bế tắc mà ngột ngạt. Anh mím môi, có chút buồn bực, mở bung hai cái cúc áo sơ mi, nhưng cảm giác khó chịu ở ngực vẫn không hề giảm bớt. 

Nếu như thực sự là anh đã hiểu lầm Hướng Thu Vân, vậy những việc anh đã làm suốt hai năm qua... Hạ Vũ Hào cau mày, tâm trạng u ám hết như màn đêm tối nay, dù cho có đèn cũng không thể rọi sáng được. 

Còn một kết luận khác: Tình cảnh anh gặp phải là sự thật. 

Nhưng kết luận này cũng chưa chắc có thể khiến tâm trạng anh tốt lên. 

Hạ Vũ Hào nắm chặt nắm tay, anh để ý đến Hướng Thu Vân có phản bội anh hay không như vậy. Rốt cuộc là giống như những gì anh nghĩ, anh không có cách nào khoan dung cho sự phản bội của người khác, hay là... 

Trong cổ họng anh có chút khó thở, tim đập cũng nhanh hơm bình thường rất nhiều. Giống như Khánh Hiên đã nói với mẹ, cậu ta thích Hướng Thu Vân sao? 

Hướng Thu Vân đẩy cửa phòng bệnh ra, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cô mím môi, đôi mắt âm trầm. 

Anh của cô vẫn nằm trên giường bệnh giống như trước, sắc mặt không tốt lắm. 

Còn mẹ cô ngồi cạnh giường bệnh, vành mắt phớt hồng, nhưng trên mặt đã treo ý cười, đang bình tĩnh ôn hòa nói với ba cô chuyện gì đó, nhìn cũng biết là đã làm hòa rồi. 

Lâm Quỳnh Chi đi theo sau cô bước vào phòng bệnh, nhìn thấy rõ tình hình trong phòng, vẻ mặt tương đối phức tạp. 

"Con về thật đúng lúc, ba có chuyện muốn nói với con." Thấy Hướng Thu Vân đi vào, Hướng Bách Tùng nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, mặc dù giọng điệu không tính là quá tốt, nhưng cũng đỡ hơn khoảng thời gian trước rất nhiều. 

Nhưng Hướng Thu Vân không hề cảm kích, trái lại còn thấy buồn nôn: "Xin lỗi chủ tịch Hướng, tôi không muốn nghe." 

Nói xong, cô ngồi vào trên giường, sau đó nằm xuống, đưa lưng về phía ông ta. 

Vẻ mặt Hướng Bách Tùng ngẩn ra, đang định mắng mỏ cô thì đã bị Vu Tuệ Doanh nhíu mày ngăn lại. 

"Một đứa con gái, một thằng con trai, đứa nào cũng không để người ta bớt lo được, tất cả đều là do bà dạy đấy!" Hướng Bách Tùng vung tay, lạnh mặt nói. 

Thấy vậy, Lâm Quỳnh Chi hơi kinh ngạc, trước kia bố chồng nói một là một, mẹ chồng chưa bao giờ ngăn cản, có ngăn bố chồng cũng không nghe. Nhưng mà lần này hai người cãi nhau Xong, hình như có gì đó đã thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK