Mỗi lần Hướng Quân nghĩ đến điều này, anh ta đều cảm thấy toàn thân khó chịu. Anh ta nghiến răng nghiến lợi tức giận nhìn theo bóng dáng của Hạ Vũ Hào.
Bây giờ bọn họ vẫn còn trẻ, ngày tháng còn dài. Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ khiến tên khốn kiếp này phải trả giá đắt.
Bị nhìn chằm chằm như thế nhưng Hạ Vũ Hào lại cứ nhìn về phía phòng cấp cứu và không hề quay lại nhìn Hướng Quân.
Không bao lâu sau, các bác sĩ và y tá vội vã đẩy giường di chuyển đến. Lục Thanh Sơn nghiêm mặt nói vài lời với họ trước khi đưa họ đến chỗ Hạ Vũ Hào.
“Tổng giám đốc Hạ, mau lên giường đi. Bọn họ sẽ xử lý vết thương cho anh.”
Lục Thanh Sơn tới trước mặt Hạ Vũ Hào nói.
Hạ Vũ Hào liếc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt, hơi do dự. Anh khẽ gật đầu, cầm quần áo bệnh viện trong tay rồi cố hết sức nằm xuống chiếc giường đẩy.
“Đưa đồ trong tay anh cho tôi đi ạ. Các y tá vội vàng đẩy chiếc giường về phía phòng cấp cứu ở bên kia, một y tá nắm lấy góc bộ quần áo bệnh viện rách nát và nói rất nhanh.
Một tay Hạ Vũ Hào bịt chặt cái bụng đang chảy máu không ngừng, một tay cầm bộ đồ bệnh viện bị rách nát kéo lại: “Không cần, tôi tự mình cầm được. Nghe đến đây, cô y tá không ép anh nữa mà thả bộ quần áo ra.
Hạ Vũ Hào nằm trên chiếc giường di chuyển nhìn cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt qua khe hở giữa các y tá, ánh mắt tối sầm lại. Anh vẫn nắm chặt bộ quần áo trong tay.
Mãi cho đến khi anh được đẩy vào phòng cấp cứu và cánh cửa khép lại thì anh mới nhìn sang chỗ khác.
Sau khi các bác sĩ và y tá chuyển Hạ Vũ Hào lên giường phẫu thuật, họ lấy ra một đống dụng cụ và thuốc cần điều trị vết thương.
Sau đó lấy ra một vài lọ thuốc nhỏ, và cho vào ống tiêm rồi cúi xuống tiêm cho Hạ Vũ Hào.
“Có thuốc mê trong đó không?”
Hạ Vũ Hào ngăn y tá lại và hỏi.
Vết thương rất sâu, cần phải nhanh chóng xử lý. Cô y tá mồ hôi nhễ nhại, không có tâm trạng trả lời những câu hỏi không chuyên của những người không chuyên.
Nhưng do thân phận của Hạ Vũ Hào nên y tá kiên nhẫn đáp: “Có.
Không muốn nói nhiều dù chỉ một chữ.
Y tá nắm lấy tay Hạ Vũ Hào, dùng bông tẩm cồn lau cánh tay của anh, sau đó đẩy ra một phần nhỏ bọt khí trong ống tiêm, chuẩn bị tiêm cho anh.
“Tôi không cần dùng thuốc gây mê hay thuốc an thần gì cả. Bỏ những thứ đó đi. Hạ Vũ Hào nói.
Hướng Thu Vân đã được đưa đến phòng cấp cứu được một lúc rồi. Anh muốn hoàn thành ca mổ càng sớm càng tốt. Ngay cả khi không tiện để đi tìm cô, anh vẫn muốn biết tình hình cấp cứu của cô trước tiên. Lần này, không đợi y tá lên tiếng, bác sĩ đã nghiêm mặt từ chối:
“Không được! Thuốc mê và thuốc an thần là những loại thuốc cần thiết. Nếu không tiêm những thứ này,anh sẽ không chịu nổi”
“Tôi không tiêm, cám ơn.”
Hạ Vũ Hào quay đầu nhìn bác sĩ nói.