Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phục vụ muốn giải thích cho Tổng Như biết hương vị các món ăn của nhà hàng mình rất ngon, vệ sinh thực phẩm cũng rất tốt nhưng cô ta lại vươn một ngón tay ra quệt lên trên chiếc bàn gần đó nhất, dáng vẻ ghét bỏ trên mặt càng thêm rõ ràng.

 "Chế nhà hàng người ta nhỏ thì cô tới nhà hàng lớn mà ăn, đứng đây xúc phạm nhà hàng người ta làm gì?" 

Nhậm Gia Hân đập bàn một phát, đứng lên quát: "Một chút tiền còn chưa chi ra đã đòi coi mình thành thượng đế, không thấy mất mặt sao?"

 

Những lời này trực tiếp thu hút sự chú ý của ba người kia, sắc mặt Tổng Như đột nhiên thay đổi, muốn nói gì đó nhưng bị Giang Hân Yên giành trước một bước: “Cô Nhậm hiểu lầm rồi, chị dâu tôi chỉ là coi trọng vấn đề vệ sinh thôi, không có ý muốn xúc phạm tới nhà hàng.

 

Nhậm Gia Hân đen mặt không nói tiếng nào.

 

Tầm mắt Giang Minh Thắng lướt qua mọi người dừng lại trên người Hướng Thu Vân, sắc mặt vừa buồn bã vừa phức tạp. 

Khi nhìn thấy Hạ Vũ Hào đang ngồi bên cạnh cô thì vẻ mặt lại xuất hiện một tia tức giận cùng chán ghét.

 

Hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của anh ta, Hướng Thu Vân rót nước ô mai được nhà hàng tặng kèm ra lỵ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại không thể nếm được mùi vị chua ngọt của nước mà chỉ toàn là vị đắng chát lan tỏa khắp nội tâm.

 “Chị dâu tôi nói chuyện hơi thẳng thắn, cho nên có khi không dễ nghe cho lắm, tôi thay mặt chị ấy xin lỗi hai người, hy vọng hai người thứ lỗi."

 Giang Hân Yên nhìn hai người phục vụ, chân thành nói.

 

Cô ta là một người xinh đẹp lại dịu dàng, hơn nữa thái độ lại đúng mực khiến hai người phục vụ cũng phải vội vàng nói không sao cả, sau đó lại giải thích: "Hiện tại đã hết phòng riêng rồi, nếu mọi người người muốn chờ có phòng thì phải đợi khoảng một tiếng nữa. 

Còn nếu ngồi ăn ở đại sảnh thì bây giờ có thể gọi món luôn." 

Sắc mặt của Tống Như không được tốt nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

 

Thấy vậy Hướng Thu Vân liền xùy một tiếng chế nhạo, nếu không phải do vụ tai nạn xe cộ hai năm trước thì chắc bây giờ cô ta cũng giống như hai người người nhân viên phục vụ kia, sẽ rất thích Giang Hân Yên.

 "Chúng tôi là bạn của mấy vị ngồi kia, cho nên cứ sắp xếp ngồi bên cạnh họ đi." Giang Hân Yên mỉm cười dịu dàng quay về phía hai người phục vụ nói,

Người phục vụ lập tức nói được, rất chu đáo lau lại bàn ghế thêm mấy lần cho Tổng Như vị khách "mắc bệnh sạch sẽ quá mức" ban nãy đã tỏ thái độ chán ghét.

 

Giang Hân Yên di chuyển xe lăn tiến về phía bàn của mấy người Hướng Thu Vân, cong khỏe môi: “Anh Vũ Hào, có phiền nếu em ghép bàn vô cùng ăn chung không?”

 

Hạ Vũ Hào không lên tiếng, chỉ liếc nhìn về phía Chung Khánh Hiền. "Xin lỗi cô Giang." Chung Khánh Hiên đẩy cặp mắt kính, cười nói: “Người mời khách hôm nay là tôi, với lại tôi cũng không thích ăn cơm cùng người lạ

 

Giang Hân Yên cũng không khó chịu, giọng nói êm ái: “Là do tôi đường đột, anh Chung không thích ngồi ăn cùng với người không quen thì tôi cũng không thể miễn cưỡng làm anh khó xử. Nhưng nếu đã gặp nhau rồi anh Chung không ngại kết thêm một người bạn chứ?” 

“Chung Khánh Hiền. Chung Khánh Hiền đưa tay về phía Giang Hân Yên, có chút ý tứ mà nói: “Đã được nghe nhắc tới tên cô từ lâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK