Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cô không nghĩ tới bọn họ chẳng hỏi câu nào đã trực tiếp ném điện thoại di động của cô đi.

 

 “Là ông cụ Hạ bảo các người làm như vậy hay sao?"

 

 Hướng Thu Vân khẽ nắm chặt góc áo, lạnh nhạt hỏi.

 

Không ai đáp lại, tất cả bọn họ đều coi không nghe thấy câu hỏi của cô. Hướng Thu Vân dùng hết sức nắm chặt góc áo, nhíu mày: "Vì sao chứ?"

 

Ông cụ Hạ yêu cầu cô rời khỏi Hạ Vũ Hào, cô đã đồng ý ngay lập tức, tại sao ông ta lại phải làm như vậy? Vẫn không có ai đáp lại.

 

Không khí trong xe dường như bị đè nén lại, cô cũng bắt đầu hít thở hết sức khó khăn.

 

Hướng Thu Văn nuốt xuống từng ngụm nước bọt, chậm rãi hỏi: "Điện thoại đã bị các người ném mất rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết các người muốn mang tôi đi đâu chưa?"

 

 "Chờ đến nơi cô Hướng tự nhiên sẽ biết."

 

 Tên đầu trọc ngồi trên ghế lái nói. Hô hấp của Hướng Thu Vân trở nên khó khăn, khó nhọc nói: "Cái kia... 

 

"Tốt nhất cô Hướng nên hỏi ít đi vài câu, anh em chúng tôi dù sao cũng chỉ là người nhận tiền làm việc, ngoại trừ biết người ta muốn đem cô đưa đến chỗ nào thì mấy chuyện khác đều không biết" Tên đầu trọc cắt ngang lời của cô.

 

Lời đã ra đến cửa miệng Hướng Thu Vân chỉ đành nuốt xuống, trong xe vô cùng yên tĩnh. Xe chạy vững vàng, cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, cảnh tượng chẳng hề thay đổi trong khi tâm trạng của người xem lại bực bội, bất an.

 

Lúc trưa Hướng Thu Vân không ăn được bao nhiêu mà giờ này tâm tình lại bực bội vô cùng, chứng say xe lại nghiêm trọng hơn so với ngày trước. Đầu óc choáng váng căng cứng, dạ dày không ngừng cuộn lên, có thứ gì đó cứ trào lên cổ họng. 

 

"Ôi, ọe!"

 

 Dạ dày Hướng Thu Vân co rút mãnh liệt, nước chua đã xông đến cuống họng, cô vội vàng bịt miệng lại.

 

Thấy thế người đàn ông ngồi bên cạnh cô tái mặt dịch sang bên cạnh, gần như dán người lên cửa sổ, sau đó cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hướng Thu Vân. Nhận thấy hành động ghét bỏ của anh ta, Hướng Thu

 

Vân bỏ tay che miệng xuống đổi thành che ngực: "Oẹ, oe!"

 

Lại là một đợt nước chua dồn lên cuống họng, cô ngậm miệng lại, chau mày.

 

Tên đầu trọc ngồi trên ghế lái quay đầu nhìn cô nhắc nhở: "Cô Hướng không cần uổng phí công sức đâu, hôm nay kể cả người trên xe có bị bệnh cấp tính thì chúng tôi cũng sẽ nghe theo lời sắp xếp của ông Hạ, đưa người đến chỗ cần đến...

 

Còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang bởi tiếng ói mửa của Hướng Thu Vân––

 

Cô cúi đầu nôn hết những thứ đó ra hàng ghế thứ hai, xung quanh tản ra mùi rượu nồng nặc và mùi thức ăn kinh tởm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK