Cuối cùng anh nhìn về phía Ông cụ Hạ, hỏi: "Đúng không, ông nội?"
Sắc mặt Ông cụ Hạ u tối, phiền muộn, ông cụ hừ một tiếng, cũng không trả lời.
"Hướng Thu Vân đang ở đâu?"
Hạ Vũ Hào nắm chặt tay thêm chút nữa, gắn giọng hỏi.
Ông cụ Hạ nghiêng người liếc anh, phẫn nộ nói: "Một tên nhóc con miệng còn hôi sữa, còn chưa đủ lông đủ cánh mà lại dám tự cho là đúng ra điều kiện với ông!"
"Cô ấy đang ở đâu?"
Trên trán Hạ Vũ Hào toàn là mồ hôi.
Ông cụ Hạ xùy một tiếng: "Ông cho người mang cô ta đến ngục giam phía Đông rồi, nếu tính thời gian thì chắc giờ cũng đã đến rồi"
"!"
Mồ hôi chảy dọc xuống gò má Hạ Vũ Hào, uốn lượn chảy từ cắm xuống áo sơ mi của anh. Đôi mắt giống như mắt chim ưng của anh nhìn chằm chằm vào ông cụ Hạ, nhanh chóng nắm chặt quyền, gần xanh trên cổ run lên trông vô cùng đáng sợ.
Sau đó anh quả quyết xoay người đi ra cửa.
Ông cụ Hạ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Có tới đó cũng uổng phí công sức thôi, không có lệnh của ông thì bọn họ sẽ không để cho cháu gặp Hướng Thu Vân đâu!”
"Tôi cũng đã đồng ý với ông là sẽ đính hôn với Giang Hân Yên rồi, vì sao ông còn phải làm vậy?!"
Hạ Vũ Hào quay đầu nhìn ông cụ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh, cả người anh đắm chìm trong ánh mặt trời, trông anh như ác quỷ sinh ra từ trong bóng tối.
Anh biết rõ ông nội không hề lừa gạt anh.
Nếu như không có lệnh của ông nội, cho dù anh muốn làm gì thì người bên kia cũng sẽ không để cho anh gặp Hướng Thu Vân!
Nghĩ đến những vết sẹo đáng sợ dày đặc trên người cô, anh dùng hết sức nắm chặt tay lại, vì dùng hết sức nên đốt ngón tay của anh trắng bệch, hô hấp nặng nề hơn trước.
"Cháu đính hôn với Giang Hân Yên nhưng vẫn giữ Hướng Thu Vân bên cạnh mình thì Giang Hân Yên sao có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với nhà họ Hạ chúng ta?"
Giọng ông cụ Hạ lạnh lùng: "Có phải cháu đang đợi ông chết rồi giải trừ hôn ước với Giang Hân Yên, sau đó kết hôn với Hướng Thu Vân không?"
Mồ hôi lạnh khiến lưng Hạ Vũ Hào ướt đẫm, tay chân của anh như ngâm trong nước đá, anh lạnh đến nỗi run rẩy.