Tính cách Nhậm Gia Hân vốn hấp tấp nên trực tiếp đồng ý, tùy tiện chỉ vào một cái bàn dành cho bốn người ngồi ở chính giữa đại sảnh: “Vậy ngồi ở đó đi!”
Thói quen ăn cơm của Hướng Thu Vân thường hay ngồi trong phòng hoặc là trong góc, nhìn thấy vị trí cô ta chỉ thì hơi mím môi nhưng cũng không nói gì thêm.
"Ngồi ở chính giữa như vậy cảm giác lúc ăn không được thoải mái, ngồi ở bàn trong góc hướng đông nam kia đi."
Hạ Vũ Hào đưa mắt liếc cô ta một cái, sau đó dẫn đầu đi về phía cái bàn dành cho sáu người trong góc hướng đông nam.
Chung Khánh Hiên cũng thấy không có vấn đề gì, trực tiếp đi theo phía sau anh qua bên đó.
Nhậm Gia Hân tức giận đến dậm chân, dùng sức hừ hai tiếng, không tình nguyện mà theo sau Hướng Thu Vân đi qua đó ngồi xuống. “Lúc trước Vũ Hào có nói với tôi là cô Hướng rất thích ăn tôm hùm đất xào cay, lúc đó tôi còn không tin. Lúc gọi món ăn Chung Khánh Hiền cười nói: "Thì ra đúng là như vậy
Hướng Thu Vân hơi dừng một chút, theo bản năng liếc mắt nhìn qua Hạ Vũ Hào sau đó liền thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục xem thực đơn, cũng không phát ra tiếng động nào.
Hạ Vũ Hào kéo khỏe mỗi: "Tôi có thói quen sẽ nhớ một vài món ăn mà những người xung quanh tôi thích ăn. Như cô thích đồ ăn Pháp, mẹ tôi thì thích đồ ăn có vị chua ngọt.."
Anh dừng một chút, sau đó có chút cố tình mà bổ sung một câu: "Hân Yên thì có khẩu vị hơi thanh đạm” Nói xong tầm mắt như có như không liếc qua Hướng Thu Vân một cái.
Những lời này là đang nói với Chung Khánh Hiên nhưng cũng để cho Hướng Thu Vân biết những lời này là anh đang nói cho cô nghe. Để cô biết rằng anh không có ý gì khác, cô cũng không phải người nào quá điều đặc biệt với anh.
Cô nhếch môi cười mỉa mai, ngẩng đầu nói với người phục vụ: “Mười hai con sò điệp hấp miến tỏi, cho thêm nhiều tỏi, cảm ơn
Hạ Vũ Hào không thích tỏi, cho dù chỉ dính một chút mùi tỏi cũng không chịu được.
Nghe vậy sắc mặt của Hạ Vũ Hào cũng không có gì thay đổi nhưng Chung Khánh Hiên lại nhịn không được mà nhìn qua Hướng Thu Vân vài lần, vẻ mặt có chút kì quái.
“Hướng Thu Vân, cô có thể ăn hết mười hai con luôn hả?” Nhậm Gia Hân sợ ngây người. Hướng Thu Vân cười cười, nhàn nhạt nói: “Ăn không hết thì đóng gói lại”
Lúc bọn họ gọi món xong không được bao lâu thì ở cửa liền truyền đến một giọng nữ đầy ghét bỏ: "Loại nhà hàng nhỏ như này có thể làm ra được món gì ngon chứ? Có đảm bảo vệ sinh không vậy?"
Là giọng nói của Tống Như
Ngay sau đó là giọng nói mềm nhẹ của Giang Hân Yên được truyền đến: "Không phải chị dâu thích ăn tôm hùm đất xào cay sao? Nhà hàng này có điểm đánh giá rất tốt, chị cứ nếm thử trước đi đã, nếu không thích thì chúng ta lại đổi chỗ khác
Hướng Thu Vân ngồi ở vị trí đối diện với cửa cho nên chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cửa.
Hai người phục vụ đứng ở cửa vẫn giữ đúng nhiệm vụ mỉm cười đón khách vào nhưng sau khi nghe Tống Như nói như vậy, thiếu chút nữa đã không thể nào duy trì được nụ cười.
Hướng Thu Vân nhìn thấy Tống Như đi vào đầu tiên sau đó là Giang Hân Yên đang ngồi trên xe lăn, cuối cùng là Giang Minh Thắng đang đứng sau xe lăn.