“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Đến lúc đó đừng nói Bùi Tận và Hạ Nhuận Trạch, chỉ riêng Hàn Yên cũng đã đủ để mày sống không yên! Nếu mày thật sự không còn gì cả, cô ta ra tay với Hướng Thu Vân, mày có thể ngăn được?"
Hạ Nhuận Trạch là con trai của Chủ ba Hạ, không giống với người ba hèn nhát của mình, anh ta là một người có khả năng, chỉ là vẫn kém hơn Hạ Vũ Hào.
Nắm tay Hạ Vũ Hào năm lại từng chút một, nhưng thần sắc vẫn như bình thường: “Chuyện của tôi, không cần ba tổn sức quan tâm.”
“Lời tạo đều đã nói rõ với mày rồi, làm thế nào là chuyện của mày. Ba Hạ đưa tay lên nhìn đồng hồ, đi về phía cửa thang máy.
Hạ Vũ Hào nhếch môi, lưng căng chặt lại. Anh biết rõ, những chuyện mà ba anh nói đều là sự thật. Anh nhíu mày, mở hai cúc áo sơmi, nhưng cảm giác bị đè nén trong ngực cũng không giảm bớt đi chút nào, mà ngược lại còn nhiều hơn.
Khỏe mắt bị tách trà làm bị thương có hơi đau, thậm chỉ có khoảnh khắc không nhìn rõ đồ vật. Chân mày anh nhíu chặt hơn một chút, đi đến bên khoa mắt khám bác sĩ, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mới đến công ty.
Trúc Hiền Trang.
Sau khi Hạ Vũ Hào đi không bao lâu, Chung Khánh
Hiện đã dẫn theo Nhậm Gia Hãn tới.
Vốn Hướng Thu Vân đang cảm thấy thấy không vui, nhưng có Nhậm Gia Hân líu ríu bên cạnh, cảm giác nhạt nhẽo kia cũng giảm đi mấy lần.
Đôi khi Nhậm Gia Hãn kề vài chuyện cười lạnh, cô cũng sẽ phối hợp cười cười.
“Vũ Hào sợ cô ở một mình sẽ chán, bảo tôi cho tôi con bé này đến chơi với cô."
Chung Khánh Hiện đầy mắt kính gọng vàng. Nhậm Gia Hân tấm tắc lấy hiểu kì: “Nhìn không ra tảng băng còn có lúc quan tâm như thế!"
Nói xong, cô ta bỗng nhiên vô đầu một cái, trừng lớn đôi mắt đen lúng liếng nói: “Ôi chao, không đúng! Tảng băng từ khi nào mà lại tốt với Hưởng Thu Vân như vậy?
Chung Khánh Hiện cũng có chút hãng hải chờ Hưởng Thu Vân trả lời. “Hôn lễ của ông cụ Lâm, đến lúc đó tôi cũng không thể đến tham gia với anh được. Hưởng Thu Vân cố gắng chuyển chủ đề: “Đến lúc đó tôi phải làm một vài chuyện, nếu đi chung với anh, có thể sẽ tôi sẽ làm hại đến anh.
Nhậm Gia Hân lập tức quên vấn đề trước đó, đổi lại hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Hướng Thu Vân không trả lời. “Cô muốn đi đánh Lâm Tuyết Nghi một trận? Thừa dịp ông cụ Lâm ngủ, vụng trộm cắt mất râu mép của ông ta?”